Monday, October 7, 2013

AI ĂN BÁNH LỌT HÔN…! – Tuỳ bút Vĩnh Sơn

                                              Vĩnh Sơn
Tên thật Võ Văn Sơn
Sinh năm 1987
Quê quán: Ấp Bắc, Mỹ Tho, Tiền Giang
Hiện đang công tác tại Văn phòng Đoàn TNCS Hồ Chí Minh  trường Đại học Tiền Giang


Đó là tiếng rao bán hàng của mẹ tôi. Trong cái nắng hừng hực của những ngày hè. Đôi gánh trên vai kẽo kẹt, mẹ khom người bước đi từng bước nặng trịch. Tiếng rao ấy của mẹ lúc cao, lúc thấp… đã theo tôi suốt những năm tháng tuổi thơ.
Nhà có bảy miệng ăn đều trông chờ vào nồi bánh lọt ấy. Khi chúng tôi còn say giấc nồng thì mẹ đã dậy từ rất sớm. Mẹ say bột, nhào bột, nặn bánh nấu bột và nấu nước đường. Kể thì vắn tắt vậy, chứ bắt tay vào công việc thì vất vả vô vàn. Bàn tay mẹ thoăn thoắt cho từng vốc gạo vào chiếc cối đá rồi xoay xoay vùn vụt. Từng dòng bột chảy ra trắng xóa. Mẹ cho nước bột vào một chiếc bồng nhỏ vắt cho bớt nước, rồi cho tiếp vào chiếc nồi to nấu chín với nước lá dứa. Tiếp tục, mẹ đổ bột chính lên một chiếc rổ tre rồi nhào qua, nhào lại cho chúng tạo thành con bột xanh xanh. Gần sáng, anh chị em tôi dậy, phụ mẹ nạo dừa để làm nước cốt. Mẹ bắt nồi nước đường lên bếp và cho thêm vào vài cộng lá dừa cho thơm. Công việc xong xuôi, mẹ cho nồi nước đường và bánh vào chiếc thúng tre. Nhìn nồi nước đường vàng vàng, hũ nước cốt dừa trắng trắng và con bột xanh xanh, chúng tôi thèm lắm. Mẹ múc cho thằng Út một chén nhỏ và nói “Mẹ cho thằng Út một chén. Còn các con cố nhịn, để mẹ bán lấy tiền mua gạo. Mai mốt khá hơn, mẹ cho tụi bây ăn đã luôn”. Mẹ quảy gánh lên vai và bước ra đường khi trời vẫn còn lờ mờ. Bán hết bánh, mẹ mua gạo, đường và dừa khô để làm nồi bánh tiếp theo. Ngày nắng là thế. Còn những ngày mưa, mẹ phải đội bánh đến từng ngõ xóm, ra chợ Vĩnh Kim cách nhà hàng chục cây số. Chiều. Mẹ trở về, ướt sũng nước mưa. Chúng tôi ra đỡ quang gánh cho mẹ. Giọng khản đặc, mẹ bảo: “Thằng Hai ngâm gạo giúp mẹ, con Tư lấy gạo nấu cơm, thằng Ba gọt dừa phụ mẹ…”. Duy nhất, thằng Út được ưu tiên bóp chân cho mẹ. Nó hỏi ngây ngô: “Mẹ đi xa có mệt lắm không?”. Mẹ cười, xoa đầu nó: “Mệt thì có mệt nhưng thấy con ngoan và có hiếu mẹ hết mệt rồi!”
Anh chị em tôi lớn lên nhờ nồi bánh ấy của mẹ. Mùi nước bột, mùi lá dứa, mùi nước cốt dừa và nước đường đã quen thuộc đối với chúng tôi. Những lần thấy mẹ một mình làm bánh lúc nửa đêm, tôi thấy bóng mẹ cao lớn, lồng lộng bên bếp lửa đỏ rực. Tôi tự nhủ với lòng mình: Mình phải ráng học thật tốt, để đi làm có tiền phụ mẹ.
Ngày tôi đỗ đại học, mẹ vui lắm. Mẹ nấu một nồi bánh thật to đãi mấy đứa bạn thân tôi. Đứa nào ăn cũng hít hà tấm tắc khen bánh ngon, có đứa ăn hết 5 chén mà vẫn bảo chưa no. Chúng nó bảo: “Nghỉ hè, tụi tao về nhà mày ăn bánh nữa nha”. Cầm chén bánh trên tay tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Rồi đây, mẹ tôi sẽ thức dậy sớm hơn, quẩy gánh đi xa hơn để cho tôi đi tìm “tương lai”.
Vào những buổi trưa nắng như đổ lửa, hình như tôi lắng nghe tiếng rao: “Ai ăn bánh lọt..t.t không?…” đến nao lòng. Tôi thấy nhớ thương mẹ đến vô vàn, mẹ ơi!


Vĩnh Sơn (Tiền Giang)

No comments:

Post a Comment