Wednesday, October 2, 2013

NGÀY ANH ĐẾN TÌNH YÊU NHƯ BỪNG DẬY – Thơ Phạm Thị Phương Thảo



RUMBA

Rumba buồn nhón chân đêm nhẹ lướt
Ôm phiêu linh thả ký ức dập dìu
Rumba yêu thì thào cung bậc nhớ
Cánh sóng tình về ốc đảo phiêu diêu…

MÙA SÔNG

Dịu dàng dải lụa quấn quýt em
Dòng sông Anh
Món quà số phận
Thượng đế chọn em trao ai đoán được bao giờ

Phấp phỏng em
Trái xanh yêu
Cuồng nhiệt anh
Mọng nắng chiều

Ngày anh đến cỏ cây loang ngực gió
Nhành yêu nào tím ngắt thảo nguyên xanh
Ngan ngát tóc ai mềm hơi thở…

Ngày anh đến
Mùa yêu như bừng dậy
Taysông dài ôm ấp giọt phù sa
Nắng như thiêu cả miền xanh nhựa ứa
Em hóa thân tro bụi giữa bãi bồi

Mùa mùa anh ập đến trong đời
Mặc dòng đời bão giông nắng lửa
Vẫn xuân về
Nứt hạt
Nẩy mầm…
Em.


TÌNH SÔNG

Phù sa anh, bến sông đời
Lênh đênh chở cả một thời bão giông
Quanh co khúc đục khúc trong
Tình sông mải miết ngậm đòng phù sa.


TRANH EVA

Mơn mởn trinh nguyên
Trái đào tiên
Vườn Thượng Uyển
Dịu hiền

Cơn mộng mị thần tiên
Len giữa hai bờ ốc đảo
Ánh sáng thiên thần rạng ngời trong mắt cười thánh thiện
Suối tóc mềm cuồng bão xoáy hồn đêm…

Trên vách thời gian
Hiện ra Eva em
Quyến rũ tự thuở hồng hoang xa lắc
Phảng phất triệu năm mơ hồ
Mãi mãi cay đắng trần gian hay địa đàng dịu ngọt

Muốt mắt
Những đường cong nổi chìm
Lênh đênh miền ru chết đuối những con tim.


SEN THÁNG MƯỜI

Một ngày
Đuổi theo từng búp gió Hồ Tây
Nở bung tháng mười
Ta tìm sen
Em đâu?

Tháng mười
Heo may đỏng đảnh níu cành sương trên tóc
Đầm đìa thu giăng giăng mắt ngọc
Trên con đường nghiêng gió
Bước chân buồn mong chạm chút hương bay

Tháng mười
Dưới đầm kia tiếng gì nghe xào xạc
Cành đã khô sao em còn ngơ ngác
Võng cuống thời gian như muôn vàn dấu hỏi
Sen cuối mùa hay sen đã thu

Sen - phải em đấy ư
Rưng rưng lá khô mắt vẫn ngước tìm mùa
Tiếc nuối một thời lá xanh bông trắng
Và một thời đắm đuối lênh đênh

Đã qua bao mùa xanh
Tây Hồ vẫn đợi em trong tiềm thức ngàn năm sen nở
Hà Nội vẫn tìm em trong dịu dàng hương cốm
Cả tiếng chuông chùa Trấn Vũ
Còn đây

Tháng mười
Tìm em nơi Hồ Tây
Vẫn vẻ đẹp nguyên sơ cả khi tàn úa
Sinh ra từ bùn lầy lại trở về với đất
Vắt kiệt mình làm hương cả đời em chiu chắt
Mùa vẫn xanh mà em đã thu?

Phạm Thị Phương Thảo (Hà Nội)


No comments:

Post a Comment