Friday, October 11, 2013

CẢM NHẬN - Thơ Kim Chuông



Mới hôm qua cái nụ hé mắt nhìn
Mà nay đã thành hoa xòe năm cánh
Mưa ào ạt tràn qua rồi chợt nắng
Xung quanh mình bao khoảnh khắc ra đi

Em bé lần tay trên bậc thềm kia
Trong em bé có ông già trong đó
Tám mươi năm rồi sẽ về trước cửa
rồi chẳng còn em bé đứng lặng im

Biết bao là cái CÓ cứ hiện lên
CÓ cái quả khi KHÔNG là hoa nữa
Em là em bây giờ thì là mẹ
Mới đó thôi mấy nữa đã là bà

Vò trên tay sợi tóc trắng không ngờ
Câu thơ đọc không còn nhiều trực giác
Khi chiêm nghiệm dồn lên nơi nhận biết
Ngước nhìn trời mười sáu đã trăng treo

Ôi, thời gian nghiệt ngã bao nhiêu
Trong tích tắc vỏ tách mầm cây mới
Trong tích tắc cả khung trời thế giới
Bao nhiêu điều mới lạ cứ hiện ra

Có phút giây đồng nghĩa với vô bờ
Có khoảnh khắc lớn hơn là chính nó
Điều  có trước lại từ trong ta có
Một chân trời lộng gió cháy bùng lên.


Kim Chuông

No comments:

Post a Comment