Cỏ hồng
tựa gót hoang vu
nghe sương rớt hạt phù du
chạnh buồn
Mắt nhung
đọng ướt mi đàn
ru em vào mộng cho vàng…
lãng du!
Nửa khuya
động gió vi vu
cỏ rơi về chốn hiên thu
nẩy mầm
Ngàn năm
đất hát thì thầm
mưa xuân rụng xuống xanh thềm…
ca dao!
Nguyễn Ngọc Thơ (TP. HCM)
No comments:
Post a Comment