Thời gian trôi mau quá! Mới đây sân trường còn vang những khúc hát hồn nhiên của lứa tuổi học trò, bây giờ thì chỉ còn những cây phượng già đứng trầm ngâm, lặng lẽ đếm thời gian. Những băng ghế đá chỉ còn đọng lại kỉ niệm của một thời áo trắng. Những trang lưu bút còn tên những đứa bạn trong sắp giấy gấp đầy hoa phượng. Hè đã đến, những cánh phượng chen nhau để khoe hương sắc của mình với những tia nắng mặt trời len qua tán cây. Có lẽ phượng cũng ưu tư, luyến tiếc như bao học sinh, buồn cho ngày tiếng trống trường cuối cùng vang lên.
Kết thúc năm học, bao nụ cười nở trên vành môi xen lẫn bao giọt nước mắt ngậm ngùi, thương tiếc đong đầy khóe mắt. Tà áo dài trắng phất phơ trong gió bụi, trong những trận mưa phượng. Mái tóc ai đó cài nhành hoa phượng vô tình đánh thức tình yêu đầu đời của những đứa con trai. Có ai đó trao cho ta bài thơ vừa viết vội, lời thơ chưa trau chuốt nhưng đầy cảm xúc của tuổi ngây thơ, làm ta rung động, khóe mắt cay cay.
“Mối tình đầu của tôi / Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp / Là áo ai bay trắng cả giấc mơ / Là bài thơ còn hoài trong vở / Giữa giờ chơi mang đến lại mang về” (Phượng hồng – thơ Đỗ Trung Quân, nhạc Vũ Hoàng). Những câu hát ngọt ngào mang biết nhiêu cảm xúc chân thật của một thời áo trắng. Chắc hẳn ai cũng có tình yêu đầu đời giữa lứa tuổi học trò thơ mộng, dầu chỉ có thể bắt nguồn từ một cái cái liếc mắt hay một nụ cười, cũng đủ để lưu lại trong tim mình bao nhung nhớ. Tháng Năm về, còn đâu thấy “cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp” hay “áo ai bay trắng cả giấc mơ” mà chỉ còn lại bài thơ “mang đến lại mang về”. Đó là những cảm xúc không thể nào quên được của bao người.
Tháng Năm, những giây phút bình yên, hạnh phúc nhất của thời áo trắng, đầy mơ mộng rồi cũng qua đi, chỉ con những lá bàng, hoa phượng rơi đầy trên sân. Tháng Năm, còn đâu những chiếc xe đạp chạy trên con đường quen thuộc, đôi tà áo dài xinh xắn lất phất trong mưa phùn. Căng tin giờ chẳng bóng người, chỉ còn những cơn gió ùa qua tấm thiết trên nóc nhà, kêu “cót két”. Tôi đứng dưới gốc phượng nhớ về tuổi học trò của mình, cứ ngẩn ngơ nghĩ về cái giây phút còn vui đùa cùng bạn. Tôi đứng xa xa lặng yên nhìn mái trường xưa với bao nỗi nhớ dâng trào. Nước mắt bất chợt rơi ướt nhòa cánh phượng đang nằm trên bày tay. Những giây phút đó cứ hằn in trong trí nhớ!
Tháng Năm, bao kỉ niệm ùa vào đôi mắt hốc hác của tôi. Cái nắng hanh hao làm nỗi buồn tôi như trỗi dậy mạnh mẽ, vậy mà bóng dáng em ngồi dưới gốc phượng cứ mờ mờ trong ánh mắt tôi. Đứng lặng giữa sân trường xưa, hình bóng em và chiếc áo dài cứ ẩn hiện trong trí nhớ, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua. Em giờ đây không còn bước trên con đường phủ đầy hoa lá, mà bước trên con đường đầy chông chênh, bấp bênh giữa cuộc đời.
Em khoác chiếc áo màu đỏ thay cho chiếc áo trắng tinh khôi cũng là lúc đã em đã giã từ mái trường, bạn bè, sách vở… Và, giã từ cả mối tình đầu của tôi. Mối tình đầu trong trắng, thuần khiết biết mấy! Đứng nơi đây lòng tôi dâng trào biết bao cảm xúc, âm thầm chôn giấu nỗi buồn da diết về em.
Tháng Năm, không còn em, chỉ còn kỉ niệm của chúng tôi cất giấu, giữ gìn lại trong một góc sân trường. Gió nhè nhẹ đưa cánh phượng từ từ rơi xuống đất trong ánh nắng nhạt màu. Bất chợt trở lại trường xưa với bao nỗi nhớ, nhớ về em và tôi ở tuổi đôi mươi. Vẫn đứng dưới cây phượng già năm nào, nhìn từng chùm phượng mà lòng quặn thắt.
Bấy nhiêu năm nơi xứ lạ ta về
Áo vẫn trắng giữa sân chiều “hạ trắng”
Phượng vẫn đỏ tiễn người xưa đâu mất
Để bây giờ nước mắt thấm tràn mi!
Huỳnh Ngọc Phước (An Giang)
No comments:
Post a Comment