Thursday, October 17, 2013

GỬI CHA YÊU - Tùy bút Nguyễn Thị Chi


Nguyễn Thị Chi
Sinh năm 1991
Quê quán: Phú Yên
Năm lớp 9 và năm lớp 12, em đã đạt được giải nhì "Học sinh giỏi văn cấp tỉnh"
Hiện đang làm việc tại Bình Dương

Lời giới thiệu của Đào Văn Đạt: Vô tình tôi gặp được Nguyễn Thị Chi trong bộn bề công việc. Chi đang làm thư ký tại một trung tâm Hoa Ngữ. Chi yêu văn chương như yêu cuộc sống của chính mình. Em rất thích viết nhưng có lẽ vì chưa tiếp cận được nhiều nên còn hơi rụt rè. Thế nhưng em vẫn âm thầm viết để trải lòng mình những cảm xúc rất thật. Đọc những bài tùy bút của Chi tôi nhận ra nơi cô bé nhỏ nhắn này có cả một tâm hồn lãng mạn và đầy nghị lực. (ĐVĐ)





Cha ơi,
          Có lẽ nào con có còn là con gái của cha nữa không, có lẽ nào mọi người cha cao thượng và giàu đức hi sinh lại có một người con ngang ngạnh, ương bướng như con? Năm nay con mười tám tuổi, nghĩa là mười tám năm trước con sống đều nhờ vào sự chăm sóc, nuôi dưỡng của cha mẹ. Mười tám năm rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, lớp bụi gió sương đã làm cho mái tóc cha thêm bạc mà con nào có biết? Cuộc sống mưu sinh đã ngăn hai cha con mình thành hai thế giới khác nhau. Ở đó, con chỉ biết học và gọi thầm "cha" trong những giấc ngủ. Con chẳng hề nghĩ gì tới nỗi lo toan, vất vả đằng sau những đồng tiền mà cha kiếm được từ chính mồ hôi, nước mắt của cha để nuôi con ăn học.
          Chỉ vì con, hằng ngày cha phải lặn lội dưới bùn để mày mò từ con ốc, con cua. Ngày nắng cũng như ngày mưa cha đều xách trên tay cái giỏ với đôi chân đen sạm vì nắng, vì gió. Đôi lúc con đâm ra chán ghét cái nghèo vì nó làm cha khổ mà con cũng khổ theo. Con biết lúc đó nhà ta còn khó khăn nhiếu lắm.
          Có những lúc con quá vô tư mà không nhận ra nỗi vất vả sớm hôm của cha. Và những lúc con trót vô lễ với cha. Cha giận con nhiều lắm. Bênh vực cho con, thế là cha mẹ cãi vã nhau. Rồi tình cảm cha mẹ bị tổn thương. Đã có lúc con nghĩ giá như cha mẹ đừng sinh con ra trên cõi đời này thì mọi chuyện đã không như thế! Nhưng con đã sai và sai rất nhiều.Với cha, con là niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy mà hạnh phúc đó lại được đáp đền bằng sự bất hiều và vô lễ của con.
          Từ trước tới giờ con chưa từng ngồi tâm sự với cha. Tình cảm cha con cũng vì thế mà ngày càng xa cách. Mười tám năm trôi qua, sương gió càng làm gầy đi thân xác gầy guộc của cha vậy mà con chưa một lần nhổ cho cha một sợi tóc sâu nào cả.
Con thật đáng trách phải không cha?
          Hôm trước vì giận con mà cha đã đập vỡ cái bình, kỉ vật quý nhất mà ông nội đã để lại cho cha. Cha đập nó vì không nỡ đánh con, cha đành trút giận lên nó. Cái bình mà cha vẫn luôn yêu quí và dùng nó để uống trà mỗi ngày. Nhìn những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, dòng nước mắt của con đã rưng rưng chảy. Nó chảy vì lần đầu tiên con cảm nhận được sự yêu thương của cha và lỗi lầm của mình. Con khóc vì lần đầu tiên con nhận ra con cũng biết xúc động chứ không phải là một đứa con gái ngang ngạnh, ương bướng như trước kia.
          Cha ơi!
          Con rất mong nhận được sự tha thứ nhưng con không đủ can đảm để thốt ra những lời xin lỗi. Bởi lẽ đứng trước cha, con thấy mình thật nhỏ bé và ích kỉ. Giờ đây con mới hiểu được rằng cái nghề nông quí giá đến chừng nào! Khi chính cha đã làm nên hạt gạo nuôi con khôn lớn. Mỗi hạt giống cha gieo là một niềm hi vọng về tương lai tươi sáng của con mình. Cha ơi, con yêu cha nhiều lắm!

Nguyễn Thị Chi (Bình Dương)



No comments:

Post a Comment