Diêu bông là lá của thơ
Mà sao lắm kẻ đợi chờ người dưng?
Thách chi lá thắm giữa rừng
Trách ai buông gió bay vần thơ say!
Chiều vun vén nắng sao đầy
Diêu bông ngày ấy hỏi ai có còn?
Giật mình: môi chạm thỏi son
Ngỡ hơi rượu phả thuở còn vòng tay!
Xin đừng cản gió ngăn mây
Diêu bông hay chén rượu đầy
Người ơi!
Lá bay theo gió xa khơi
Để hương ở lại say hơi nồng nàn…
Lắng trong tiếng lá dịu dàng
Là tình em đó
Khẽ khàng…
Diêu bông!
28/ 01/ 2011
Lâm Trúc (An Giang)
No comments:
Post a Comment