Saturday, October 12, 2013

TRANG THƠ CHỦ NHẬT: MÙA THU CHƯA BAO GIỜ RŨ MỤC – Thơ Trương Công Tưởng



CÓ MỘT BỮA

Có một bữa buồn hơn mùa cũ
Thu trút lá vàng ngơ ngác ngoài song
Vòng xuyến chi tuổi thơ đi đâu
Tháng Bảy em đợi mưa ngâu như đợi chờ một tình yêu quên lãng
Này em đừng ngần ngại
Ném bỏ tất cả vào cơn gió bão
Bản Sonate cũ rồi
Ánh trăng rơi màu buồn đêm lệ ướt mi
Mùi nồng ái còn vương trên đồng cỏ
Em có còn mơ một giấc mơ
Khản đặc giọng gọi tên người trong vô vọng
Mùa Thu chưa bao giờ rũ mục
Tiết điệu cầu vòng len lỏi niềm vui
Có một bữa uống cạn chén ly bôi
Chàng trai ra đi chẳng bao giờ về nữa
Cô gái vẫn đứng đợi khi mùa Thu cứ giày vò lên nỗi nhớ
Này em
đừng tuyệt vọng
... khi những dị ngôn còn thổi buốt tim người

VÌ TAO YÊU MIỀN TRUNG

Bạn gọi điện: Sài Gòn đi! Miền Trung buồn lắm...
Ừ thì Sài Gòn cộ xe tấp nập, bạn bè vui suốt sáng thâu đêm
Nhưng vào Sài Gòn sợ thiếu những mùa trăng
Thiếu cái oi nồng của trưa hè nắng như đổ lửa
Dáng mẹ gầy chỉ còn trong nỗi nhớ
Một chiều lên đồi thả ý nghĩ thong dong
Sợ thiếu vắng những mùa nước trong
Sông quê tròng trành trong lời ru thơ ấu
Thiếu tiếng ngọt ngào của người con xứ Nẫu
Thiếu điệu Bài chòi mang nặng tình quê
Cũng vì nhớ thương nên mỗi năm người ta mấy bận đi về
Quê hương đôi khi chỉ là bóng dừa trước ngõ
Quê hương đôi khi chỉ là nhành hoa cỏ
Hái tặng nhau trong buổi lên đường
Ừ thì Sài Gòn có lắm phố phường
Cũng nghe nói lòng Sài thành bao dung lắm
Yêu thương tất cả những người con xa xứ
Lặng lẽ đắp bồi cho những ước mơ xanh
Miền Trung nắng mưa nhưng bốn mùa hoa trái vẫn ngọt lành
Con sông quê dùng dằng chảy tràn ký ức
Chúng mày lớn lên theo mỗi mùa nước lớn
Chúng mày đi xa rồi bảo nhau: về chốn ấy làm gì!
Ừ thì miền Trung nghèo nên chúng mày phải đi
Nhưng thằng Tây phải xách ba lô về nghiêng ngó
Miền Trung đẹp thế mà chúng mày từ bỏ
Điệu Bài chòi ngọt thế chúng mày chưa hát bao giờ
Tao ngồi đây viết những trang thơ
Vì tao biết rằng mình yêu miền Trung nhiều lắm



NGƯỜI ĐI RỒI

Người đi rồi thành phố cô đơn
Guitar buồn nằm im không lên tiếng
Người đi rồi những chiều phía biển
Có kẻ khờ lòng bỗng hóa mênh mông

Người đi rồi căn gác nhỏ ngóng trông
Tiếng chân quên đêm mịt mùng xa vắng
Son môi đỏ bước hồng trần mây trắng
Lặng vào hồn tim đắng môi cay

Người đi rồi ta ở lại với nồng say
Trịnh ca đêm mưa chưa bao giờ buồn hơn thế
Người đi rồi nửa đời ta hoang phế
Chỉ còn trong tim hình bóng những dấu hài

NHỨC NHỐI

Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một nỗi đau
Đàn bà nằm nghiêng trăn trở
Thương cho giường chiếu bạc nhàu

Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một giấc mơ
Giấc mơ của thời thiếu nữ
Xa xôi đến tận bây giờ

Nửa đêm
chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một khát khao
Tưới lên mảnh hồn cằn cỗi
Nỗi đau cứ chực tuôn trào

Chị tìm gì trong tiếng hát
Chị tìm gì trong lời ru
Cỏ dại mọc tràn mặt đất
Tim người vẫn cứ âm u

Nửa đêm bàng hoàng thức giấc
Thương cho giường chiếu bạc nhàu
Giấc mơ của thời thiếu nữ
Bây giờ vẫn cứ nằm đau

Trương Công Tưởng (Bình Định)


No comments:

Post a Comment