Thursday, October 31, 2013
Thursday, October 17, 2013
VIẾT Ở QUÁN QUEN - Thơ Vĩnh Thông
Tặng Nguyễn Ngọc Đặng, Huỳnh Ngọc Phước
Có nỗi buồn xa lắc phía cuối sông
Có niềm vui chạm bãi bờ hửng nắng
Ta lạc em giữa bến chiều áo trắng
Vòng nhân gian quá rộng để đợi chờ.
Có màu hoa mất hút giữa vườn đêm
Để nụ gió chờn vờn không điểm trú
Ta tìm em giữa con đường thu cũ
Chốn hẹn hò quen lạ lẫm nhau rồi.
Chốn hẹn hò xưa làm cho ta vui
Chút ký ức cuối mùa như mây khói
Mỏng mảnh quá, xin đừng rời ta vội
Giữ giùm nhau một cõi nhớ xa vời.
Bình Thủy, 3.8.2013
Vĩnh Thông (An Giang)
TRÍCH TIỂU THUYẾT “LẦN ĐẦU THẤY TRĂNG” CỦA VÕ DIỆU THANH
Chương 20
- Tại bà chằng mỏng mép. Cũng tại tao một phần. Nhưng ông thầy nghỉ dạy là may đời ổng. Tới giờ mấy ổng còn nhắc tên tao hả.
- Nhắc một lần, bữa già Hai nói vụ cô giáo Hoàng dạy bạt mạng có nhắc tới thầy Minh.
- Tao nổi tiếng quá hén. Mà mày cũng không vừa. Tao cũng biết tên mày.
- Sao ông biết?
- Tao để ý.
- Để ý chi vậy.
- Đặng … Mà sao mày buồn hiu vậy.
- Chán quá. Sạch túi rồi. Chiều lấy tiền đâu mà trả cho thầu.
- Nhiêu?
- Năm trăm ngàn.
- Mày muốn trả hết nợ liền hông?
- Khùng hả. Trả hết nợ ai mà không muốn?
- Vậy mày theo tao, có tiền trả nợ mà còn dư để xài xả láng nữa.
- Làm gì?
- Nhẹ hều hà.
- Nhẹ cỡ cọc vé số này không.
- Nhẹ hơn, là bán trinh đó.
- Là bán gì?
- Là bán cái này lần đầu- Anh ta chỉ vào chỗ cấm kỵ- Mà mày có làm vụ đó với ai chưa?
- Vụ đó là vụ gì?
-Là người đàn ông, đàn bà ấy ấy… như vợ chồng.
- Biết rồi, giống trong phim chớ gì.
Có lần bán ế ghé quán coi tôi có thấy. Mà toàn mấy người đẹp làm vụ đó không hà. Bán vé số đen thui ai thèm.
- Vậy có người mua mày bán không?
- Mà được cỡ nhiêu.
- Đen như mày thì năm… à bốn triệu. Nhưng phải đảm bảo còn gin à. Nếu không bị thường đó nghe.
Tôi không biết thế nào là gin. Chỉ biết hồi nào tới giờ chưa biết vụ đó. Tôi có nghe nói mấy đứa học trò cỡ tôi cặp kè nhau kiếm chỗ làm vậy vậy. Có khi tụi nó làm trong lớp học những buổi không người. Một lần ông bảo vệ bắt được tại trận, la um sùm. Nhưng tôi thì không sánh như tụi nó. Tụi con gái còn đi học, nhìn đứa nào cũng ăn dọn, dưỡng da, tắm trắng tươi tắn, duyên dáng như mấy diễn viên trong phim. Hễ nữ diễn viên trong phim để tóc kiểu gì, tụi nó để y kiểu đó. Mười bốn mười lăm như tôi, kem dưỡng da đã phủ đầy từ tóc tới gót chân. Nhìn tụi nó vậy con thằng trai thằng nào hổng thèm. Nhìn tôi chỉ có mấy thằng xỉn mới muốn đè. Có một lần đi bán, gặp một thằng xỉn chặn đường kiếm chuyện. Nhưng tôi mà sợ cái thằng khùng đó sao. Tôi bóp… một cái, nó trợn tròng rồi bỏ chạy. Tôi không ưa bọn con trai. Có lẽ vì vậy bọn nó cũng không ưa tôi. Hễ gặp tụi nó, xắn tay áo đánh lộn thì tôi làm. Còn chuyện khác thì không đời nào.
Tôi nói vậy thì được. Bốn triệu dư trả tiền vé số cho mấy đại lý. Nhưng mà người nào lại chịu một con nhỏ đen đúa dơ dáy như tôi? Có phải là một thằng say không? Hay là một thằng khùng?
- Không. Hiền lắm.
Hỏi vậy thôi. Khùng cũng được. Đằng nào cũng xấu đui ai mà cưới. Ai lỡ có muốn, thấy cái ông già tía tôi, tối ngày ôm chai rượu đi xà quênh xà quang, nói tục nói tĩu, rồi một bầy em nheo nhóc giỏi nghề giả tật nguyền ăn xin. Có nước họ vắt cổ lên giò hay là vắt giò lên cổ chạy không kịp thở.
Chiều đó Đực đưa trước cho tôi năm trăm ngàn.
*
Người tôi gặp là một ông già bảy mươi. Nghe nói ông ta có một đại lý nước đá bự. Cháu nội cháu ngoại có bầy. Nhiều tiền trong túi, cũng muốn chơi bời nhưng sợ si đa. Nghe vụ mua trinh mà con nhỏ mới mười lăm cũng ham. Ngoài ham vụ lạ còn ham vụ hên. Nghe đồn mấy ông buôn bán hễ phá được một con nhỏ còn nguyên thì buôn đâu trúng đó. Chắc cái ông nước đá này mong là sau khi phá nát đời con gái của tôi rồi thì làm gì trúng đó, mua số trúng số. Hay là sau đó trời sẽ nắng quanh năm suốt tháng. Để nước đá ông bán không kịp thở. Nước đá bọt, nước đá bọng, nước đá có lợn cợn mấy chiếc dép, mấy quần xi líp người ta cũng giành nhau mua rồi ực ào ào. Ông trời nào mà độ ác nhơn vậy không biết.
Ổng cũng hiền chỉ có điều da nhăn hết trơn. Nhưng ổng không hiền chút nào khi lột quần ra.
Lúc nhận lời bán tôi tưởng dễ dàng lắm. Nhưng nhìn từ đầu tới chân ông ta, tôi không tài nào tới gần được. Nhất là nhìn thấy cái thứ… mà tôi không quen nhìn. Tôi từng có coi một số phim, thấy họ ôm nhau, cắn nhau nhưng tôi như quên mất người ta muốn làm chuyện đó với nhau thì phải lột ra và phải thấy hết. Tôi không mắc cỡ. Nhưng, phải nhìn nó thật sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là của một thằng khùng. Nó ở trần trùi trụi đi nhong nhỏng ngoài đường. Nó đi sát bên tôi. Tôi tưởng một người muốn mua vé số. Khi quay lại tôi thấy nó cận cảnh, nguyên con. Tôi nghĩ chúng nó giống y nhau. Tôi không nhìn tới ông ta.
Ông ta lại nhắc tới bốn triệu. Một con số lớn đối với tôi. Giờ chỉ cần tôi nhắm mắt chút xíu thôi sẽ có bốn triệu. Còn bỏ ra ngoài thì lấy gì trả nợ.
Nhưng ông ta không muốn tôi nhắm mắt. Ông ta buộc tôi phải nhìn. Đó là cái tật của ông ta. Nếu người đàn bà trước mặt không nhìn nó, nó buồn, nó ngủ… Chưa nhìn được một phút tôi đã muốn ói. Có ai đó thấy sợ dơ mà còn phải cho tay mình thọc sâu là một đám phân thối tha. Mắt mình nhìn thấy nó tràn trên da thịt. Nó không làm mình đau nhưng có thể làm mình nôn mửa. Nhưng lần này thì không phải là thọc tay vào một đống phân mà là người ta đổ phân vào miệng, biểu nhai, biểu nuốt. Còn không thể ói được thì lại bị ai đó lại lòn tay vào, cầm miếng thịt bên trong người, ngắt, tước, bứt, xé. Ngấu nghiến cào cấu. Như đang trút căm thù, trút oán hờn. Tôi rùng mình, tôi kinh hãi… Buông ra. Tôi không cần tiền. Mấy triệu cũng không cần… Nhưng tôi chỉ kịp hét lên một tiếng. Gương mặt ông ta kê sát mặt tôi, ghì sát vào tôi, chết trên tôi. Nhìn như một mảng da gốc me nước già. Đầy những lớp sần sùi tróc lở…
Tôi cầm bốn triệu và thề sẽ không bán trinh nữa, nhất là bán cho cái thằng già nước đá. Thằng Đực cười mắc chết. Mày bán sạch bách còn đâu nữa mà bán. Những lần sau ít tiền hơn nhưng sẽ không đau như vậy.
Tôi không cần biết là đau hay không. Tôi sẽ không bán nữa. Tôi đã trả nợ xong rồi. Tôi sẽ bán vé số tiếp, hay kiếm gì đó làm.
Võ Diệu Thanh (An Giang)
CỐ HƯƠNG ƠI! – Thơ Nguyễn Thái Huy
XIN LẠI MỘT THỜI
Ráng chiều chưa tím cuối thôn
Mà sao sương khói đầu cồn mãi bay
Gió thu lành lạnh vai gầy
Để đôi mắt ướt cay cay mất rồi
Cố hương ơi - chốn xa vời
Cho tôi xin lại một thời bình yên!
GIẬN MÌNH
Đêm qua mưa suốt, trời thêm gió
Nên nước ngoài sông lại dâng đầy
Chẳng biết quê nhà nơi xóm nhỏ
Chẳng biết quê nhà nơi xóm nhỏ
Mẹ già côi cút sống sao đây
Giận mình không thể làm chi được
Ai hiểu giùm cho một chút này.
Nguyễn Thái Huy (Huế)
GỬI CHA YÊU - Tùy bút Nguyễn Thị Chi
Nguyễn Thị Chi
Sinh năm 1991
Quê quán: Phú Yên
Năm lớp 9 và năm lớp 12, em đã đạt được giải nhì "Học sinh giỏi văn cấp tỉnh"
Quê quán: Phú Yên
Năm lớp 9 và năm lớp 12, em đã đạt được giải nhì "Học sinh giỏi văn cấp tỉnh"
Hiện đang làm việc tại Bình Dương
Lời giới thiệu của Đào Văn Đạt: Vô tình tôi gặp được Nguyễn Thị Chi trong bộn bề công việc. Chi đang làm thư ký tại một trung tâm Hoa Ngữ. Chi yêu văn chương như yêu cuộc sống của chính mình. Em rất thích viết nhưng có lẽ vì chưa tiếp cận được nhiều nên còn hơi rụt rè. Thế nhưng em vẫn âm thầm viết để trải lòng mình những cảm xúc rất thật. Đọc những bài tùy bút của Chi tôi nhận ra nơi cô bé nhỏ nhắn này có cả một tâm hồn lãng mạn và đầy nghị lực. (ĐVĐ)
Cha ơi,
Có lẽ nào con có còn là con gái của cha nữa không, có lẽ nào mọi người cha cao thượng và giàu đức hi sinh lại có một người con ngang ngạnh, ương bướng như con? Năm nay con mười tám tuổi, nghĩa là mười tám năm trước con sống đều nhờ vào sự chăm sóc, nuôi dưỡng của cha mẹ. Mười tám năm rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, lớp bụi gió sương đã làm cho mái tóc cha thêm bạc mà con nào có biết? Cuộc sống mưu sinh đã ngăn hai cha con mình thành hai thế giới khác nhau. Ở đó, con chỉ biết học và gọi thầm "cha" trong những giấc ngủ. Con chẳng hề nghĩ gì tới nỗi lo toan, vất vả đằng sau những đồng tiền mà cha kiếm được từ chính mồ hôi, nước mắt của cha để nuôi con ăn học.
Chỉ vì con, hằng ngày cha phải lặn lội dưới bùn để mày mò từ con ốc, con cua. Ngày nắng cũng như ngày mưa cha đều xách trên tay cái giỏ với đôi chân đen sạm vì nắng, vì gió. Đôi lúc con đâm ra chán ghét cái nghèo vì nó làm cha khổ mà con cũng khổ theo. Con biết lúc đó nhà ta còn khó khăn nhiếu lắm.
Có những lúc con quá vô tư mà không nhận ra nỗi vất vả sớm hôm của cha. Và những lúc con trót vô lễ với cha. Cha giận con nhiều lắm. Bênh vực cho con, thế là cha mẹ cãi vã nhau. Rồi tình cảm cha mẹ bị tổn thương. Đã có lúc con nghĩ giá như cha mẹ đừng sinh con ra trên cõi đời này thì mọi chuyện đã không như thế! Nhưng con đã sai và sai rất nhiều.Với cha, con là niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy mà hạnh phúc đó lại được đáp đền bằng sự bất hiều và vô lễ của con.
Từ trước tới giờ con chưa từng ngồi tâm sự với cha. Tình cảm cha con cũng vì thế mà ngày càng xa cách. Mười tám năm trôi qua, sương gió càng làm gầy đi thân xác gầy guộc của cha vậy mà con chưa một lần nhổ cho cha một sợi tóc sâu nào cả.
Con thật đáng trách phải không cha?
Hôm trước vì giận con mà cha đã đập vỡ cái bình, kỉ vật quý nhất mà ông nội đã để lại cho cha. Cha đập nó vì không nỡ đánh con, cha đành trút giận lên nó. Cái bình mà cha vẫn luôn yêu quí và dùng nó để uống trà mỗi ngày. Nhìn những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, dòng nước mắt của con đã rưng rưng chảy. Nó chảy vì lần đầu tiên con cảm nhận được sự yêu thương của cha và lỗi lầm của mình. Con khóc vì lần đầu tiên con nhận ra con cũng biết xúc động chứ không phải là một đứa con gái ngang ngạnh, ương bướng như trước kia.
Cha ơi!
Con rất mong nhận được sự tha thứ nhưng con không đủ can đảm để thốt ra những lời xin lỗi. Bởi lẽ đứng trước cha, con thấy mình thật nhỏ bé và ích kỉ. Giờ đây con mới hiểu được rằng cái nghề nông quí giá đến chừng nào! Khi chính cha đã làm nên hạt gạo nuôi con khôn lớn. Mỗi hạt giống cha gieo là một niềm hi vọng về tương lai tươi sáng của con mình. Cha ơi, con yêu cha nhiều lắm!
Có lẽ nào con có còn là con gái của cha nữa không, có lẽ nào mọi người cha cao thượng và giàu đức hi sinh lại có một người con ngang ngạnh, ương bướng như con? Năm nay con mười tám tuổi, nghĩa là mười tám năm trước con sống đều nhờ vào sự chăm sóc, nuôi dưỡng của cha mẹ. Mười tám năm rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, lớp bụi gió sương đã làm cho mái tóc cha thêm bạc mà con nào có biết? Cuộc sống mưu sinh đã ngăn hai cha con mình thành hai thế giới khác nhau. Ở đó, con chỉ biết học và gọi thầm "cha" trong những giấc ngủ. Con chẳng hề nghĩ gì tới nỗi lo toan, vất vả đằng sau những đồng tiền mà cha kiếm được từ chính mồ hôi, nước mắt của cha để nuôi con ăn học.
Chỉ vì con, hằng ngày cha phải lặn lội dưới bùn để mày mò từ con ốc, con cua. Ngày nắng cũng như ngày mưa cha đều xách trên tay cái giỏ với đôi chân đen sạm vì nắng, vì gió. Đôi lúc con đâm ra chán ghét cái nghèo vì nó làm cha khổ mà con cũng khổ theo. Con biết lúc đó nhà ta còn khó khăn nhiếu lắm.
Có những lúc con quá vô tư mà không nhận ra nỗi vất vả sớm hôm của cha. Và những lúc con trót vô lễ với cha. Cha giận con nhiều lắm. Bênh vực cho con, thế là cha mẹ cãi vã nhau. Rồi tình cảm cha mẹ bị tổn thương. Đã có lúc con nghĩ giá như cha mẹ đừng sinh con ra trên cõi đời này thì mọi chuyện đã không như thế! Nhưng con đã sai và sai rất nhiều.Với cha, con là niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy mà hạnh phúc đó lại được đáp đền bằng sự bất hiều và vô lễ của con.
Từ trước tới giờ con chưa từng ngồi tâm sự với cha. Tình cảm cha con cũng vì thế mà ngày càng xa cách. Mười tám năm trôi qua, sương gió càng làm gầy đi thân xác gầy guộc của cha vậy mà con chưa một lần nhổ cho cha một sợi tóc sâu nào cả.
Con thật đáng trách phải không cha?
Hôm trước vì giận con mà cha đã đập vỡ cái bình, kỉ vật quý nhất mà ông nội đã để lại cho cha. Cha đập nó vì không nỡ đánh con, cha đành trút giận lên nó. Cái bình mà cha vẫn luôn yêu quí và dùng nó để uống trà mỗi ngày. Nhìn những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi, dòng nước mắt của con đã rưng rưng chảy. Nó chảy vì lần đầu tiên con cảm nhận được sự yêu thương của cha và lỗi lầm của mình. Con khóc vì lần đầu tiên con nhận ra con cũng biết xúc động chứ không phải là một đứa con gái ngang ngạnh, ương bướng như trước kia.
Cha ơi!
Con rất mong nhận được sự tha thứ nhưng con không đủ can đảm để thốt ra những lời xin lỗi. Bởi lẽ đứng trước cha, con thấy mình thật nhỏ bé và ích kỉ. Giờ đây con mới hiểu được rằng cái nghề nông quí giá đến chừng nào! Khi chính cha đã làm nên hạt gạo nuôi con khôn lớn. Mỗi hạt giống cha gieo là một niềm hi vọng về tương lai tươi sáng của con mình. Cha ơi, con yêu cha nhiều lắm!
Nguyễn Thị Chi (Bình Dương)
CHÙM THƠ DÂNG LÊN ĐẠI TƯỚNG
NGƯỜI HÓA VÀO LINH THIÊNG SÔNG NÚI – Thơ Nguyễn Thuý Quỳnh
(Một nén tâm nhang kính tiễn Đại tướng)
Xin đừng khóc, để Người bay thanh thản
Người giã biệt chúng ta về cõi Bác thôi mà
Cây Nhân -Trí - Dũng một đời Người vun xới
Đã vươn cành tỏa nắng đến muôn xa
Dân tộc có Người, sử xanh thành huyền thoại
Nhân loại có Người lừng lẫy một Tướng quân
Tên Người hóa vào linh thiêng sông núi
Dựng vĩnh cửu tượng đài ĐẠI TƯỚNG CỦA NHÂN DÂN!
N.T.Q
TÊN TUỔI NGƯỜI VĨNH VIỄN VỚI NON SÔNG – Thơ Nguyễn Xuân Tư
Kính viếng hương hồn Đại tướng Võ Nguyên Giáp
Trong biển người viếng Đại tướng tên “Văn”
Muôn triệu con tim xích gần nhau lại
Trước anh linh vị tướng tài huyền thoại
Suốt cuộc đời vì nước, quên thân
Người trở thành tượng đài tạc giữa lòng dân
Bình dị, khiêm nhường mà vô cùng vĩ đại
Đức, Trí, Dũng, Mưu và giàu lòng Nhân ái
Trước vận mệnh dân tộc mình luôn vững chãi niềm tin
Người học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh
Người ra đi nhân loại nghiêng mình đưa tiễn
Nơi Người nằm dạt dào sóng biển
Tên tuổi Người vĩnh viễn với non sông.
Quảng Bình đêm 13/10/2013
N.X.T
THƠ TIỄN ĐƯA NGƯỜI – Thơ Phạm Trung Tín
Khi vận nước suy - cần và có anh hùng hào kiệt
Hồ Chí Minh anh minh trao kiếm báu đúng người
Đúc kết tinh hoa Hưng Đạo Vương - Quang Trung - Lê Lợi
Dựng nước Việt ngoan cường vững thế kỷ hai mươi.
Tổng Tư Lệnh Võ Nguyên Giáp tài ba thao lược
Dưới cờ Đảng quang vinh lập kỳ tích Điện Biên Phủ lẫy lừng
Thực dân Pháp cúi đầu ký hiệp định Giơnevơ lịch sử…
Lầu Năm Góc bàng hoàng: Ba mươi tháng tư - đại thắng vẻ vang.
Đất nước thêm một lần khóc, đại “Hồng tang”
Lay động nhân tâm sau bốn mươi ba năm Hồ Chí Minh vĩnh biệt
Võ công tâm đức Đại tướng mãi ngàn sau bất diệt
Ta tiễn đưa người, cõi vĩnh hằng, sáng mãi giữa ngàn sao.
TP. HCM, 8/10/2013.
P.T.T
ĐỌC THƠ LÊ PHƯƠNG CHÂU - Bài của Nguyễn Lương Vỵ
“đếm đời người trăm năm
tôi rong chơi một khắc...”
Hai câu thơ mở đầu trong bài thơ Một Khắc Trăm Năm, như một câu nói bình thường, nhưng người-thơ Lê Phương Châu đã làm cho người đọc thảng thốt, rung động. Một Khắc hiện tiền gói trọn Trăm Năm? Câu-chuyện-thơ kể ngắn gọn trong 6 khổ thơ dung dị, bình thản về một nơi chốn quê nhà, nay đã trở thành kỷ niệm, hồi ức. Bài thơ như một khung nhạc trầm lắng, “đình làng mái phủ rêu/thánh thần mòn tróc lở/cây sung già cổ lổ/nghẹn lòng thở xiết rên...” Nơi chốn ấy vẫn còn trong tâm thức của người-thơ, âm vang như cơn gió nhẹ, thoáng chút ngậm ngùi bể dâu, để rồi lúc trở về, “lá rụng – cội về nguồn/tôi – chiều quê thong thả/lạnh lùng ngắm xung quanh/soi bóng mình giếng cạn...” À ra thế! Bóng mình giếng cạn, phải là một người đã từng trải, phiêu dạt gió bụi, mới nghiệm ra điều thiết cốt ấy. Vậy nên, “xin gửi lại ân tình/chút sinh linh – tôi/mùa đông – mùa bão rớt/trôi về biển sớm mai!” Khổ thơ cuối chấm dứt bằng một dấu chấm than mang âm vọng của một lời chào, chào Một Khắc Trăm Năm huyễn mộng nhưng tràn đầy lòng bi mẫn! Cuộc rong chơi trong tâm thức của người-thơ cũng là một cuộc hẹn-trở-về, biển sớm mai, một hình ảnh, một cách nói ẩn ngôn của sự hòa điệu trong nhịp sinh thành của vạn hữu. Bài thơ dung dị như hơi thở, nhưng đã cho người đọc một niềm cảm ứng sâu xa về một chốn quê nhà…!
Thơ Lê Phương Châu không ồn ào dậy sóng mà hiền hòa như những ngọn gió điền dã, giọng thơ như lời độc thoại với chính mình, “mình tôi khêu bấc đèn dầu/phút giây ẩn hiện sắc màu cao nguyên...” Thơ, với Lê Phương Châu như một ân sủng của trời đất, “một câu thơ nghiền ngẫm mãi chưa rời/đêm sắp thẳng hàng – thuyền vọng viễn khơi/đất nứt nẻ chôn vùi chữ nghĩa/vẫn chút nắng vàng – vẫn có tôi!” Thơ, với Lê Phương Châu như một niềm tín mộ,“lắng nghe trong chữ nghĩa/vô vàn ý thơ rơi/nhặt ba hồn chín vía/kết sợi thơm dâng đời!” Sợi Thơm ấy, khởi đi từ cội nguồn tinh mật của kiếp người là tiếng nói? Tiếng nói trong trẻo, trong veo nhất của kiếp Người là Thơ? “đội mưa mùa thu tím tái/lung linh tiền kiếp trổ hoa/man mác suối mơ xanh lục/ngập đôi bàn chân đi qua!”
Thơ Lê Phương Châu hiền hòa nhưng chất ngất hoài niệm, chiêu niệm,“đã qua rồi bão lửa chiến chinh/mất còn ai như bóng tượng hình/mắt rủ vọng âm – hồn chiêu niệm/hồng chung thức tỉnh lưới vô minh...” Nỗi chung và niềm riêng khôn nguôi,“thẩn thờ đếm bóng thời gian/thương giòng nước bạc - nhớ tràn điêu linh/về đây - cát bụi thâm tình/long đong muôn hướng có mình có ta/trăm năm hội ngộ cũng là/chuyến đò dang dở - ánh tà dương soi/một dòng trôi – một giòng trôi/chiều nay gió cuốn trên đồi thinh không/rất xanh một bóng trăng lồng/rất nhiều chiêu niệm trong vòng tay ôm.” Thơ Lê Phương Châu hiền hòa nhưng không bi lụy. Phải chăng người-thơ đã “thức tỉnh lưới vô minh”? Có chút gì tưởng tiếc dẫu rằng trong tỉnh thức, “ánh sáng vô tâm đồi cỏ cháy/đầy vơi tay níu lại ân tình/biệt xứ - cũng đành thôi gió tạt/cũng đành tiếng khóc giữa vô minh”
Thơ Lê Phương Châu hiền hòa nhưng vẫn ẩn dấu nét đẹp cổ điển, vững vàng, tài hoa về thi pháp:
ta biết tìm em ở hướng nào
tình say ý mộng ngỡ chiêm bao
mưa rơi gác vắng - trăng mờ khuất
nắng rụng thuyền khua - sóng gợn chao
thấp thoáng ai qua choàng lụa tím
mơ hồ kẻ ở ngóng trời cao
Đông Tây
thế nhé mai sau một tiếng chào!
(Phương Nao)
“em”,“phương em,” theo người-thơ bộc bạch tâm sự, đây là cuộc truy tìm bản ngã của chính mình trong những đêm tĩnh tọa giữa tịch mịch hư không. Tiếng-chào-tri-ngộ ở cuối chặng đường sinh tử há chẳng phải là niềm hoan lạc đấy sao?! Tiểu ngã trùng phùng đại ngã! Cuộc-trở-về với bản lai diện mục chính là niềm khát khao vô hạn của người-thơ. Còn niềm hỉ lạc nào hơn! “cám ơn đời cho tôi/đôi mắt nhìn khép mở/cám ơn lời dịu dàng/vần thơ tôi hoa nở/ - cám ơn người nhìn tôi/trái vàng hong nhịp thở/cám ơn em – vườn khuya/tôi dìu tôi thong thả.” Đó là Lời Cám Ơn Thật Thà của người-thơ. Thơ đã vượt lên chữ-nghĩa-ý-tứ-thi-pháp, chỉ còn lại trái vàng hong nhịp thở, nhịp hôn phối kỳ diệu của hiện-tiền-không-thời-gian. Đó cũng chính là sự kỳ diệu của Thơ!
Nguyễn Lương Vỵ
Wednesday, October 16, 2013
THƯ TIN: RA MẮT TẬP SAN QUÁN VĂN SỐ 17
Tập san Quán Văn số 17 ra mắt vào lúc 9 giờ sáng chủ nhật (20.10.2013) tại Cà phê Luật, 305/11 Nguyễn Trọng Tuyển, phường 10, quận Phú Nhuận, TP. HCM
GẶP LẠI Ở KHÂU VAI – Truyện ngắn Vũ Thị Huyền Trang
Sau chuyến công tác dài ngày ở Tam Đảo trở về, anh ùa vào Đan bằng những cái hôn vồ vập. Yêu nhau đã sáu năm nhưng tình yêu luôn được hai người làm mới bằng những xa xôi vừa đủ, khoảng cách vừa tầm và hai tâm hồn đồng điệu luôn khao khát yêu thương. Nhưng không hiểu sao, lần hội ngộ này thay vì quan tâm sức khỏe và công việc của anh, Đan lại nhìn sâu vào mắt anh dò hỏi:
- Nếu sau này lỡ em ngoại tình thì anh có tha thứ cho em không?
Thoáng chút sững sờ, anh hôn nhẹ lên trán Đan thì thầm:
- Không bao giờ tha thứ cả. Vì anh không muốn chia sẻ em với bất cứ ai dù chỉ là ánh mắt hay chút rung động thoáng qua. Nhưng tại sao bỗng nhiên em lại hỏi vậy. Không phải là...
Anh nhìn thẳng vào mắt Đan tỏ vẻ nghi ngờ, dò xét. Đan bật cười:
- Không có gì. Tại em mới xem xong bộ phim “Sự quyến rũ của người vợ”. Xem xong phim thấy hoài nghi sự chung thủy và hoài nghi chính bản thân mình một chút.
- Em thật là...
Anh cười rộng lượng, lại vùi lên mái tóc Đan bằng nồng nàn yêu thương sau những ngày xa cách. Đan để mặc anh biến mình thành con mèo nhỏ, cô nằm quận tròn trong vòng ôm còn đượm mùi đất lạ. Sau những câu chuyện rỉ rả về thành phố, về vùng đất anh nơi vừa qua, về những biến động xung quanh trong khoảng thời gian dài. Như chợt nhớ ra, anh hỏi Đan:
- Thế nếu sau này nếu anh ngoại tình, thì em... em có sẵn lòng tha thứ cho anh?
Đan vẫn giữ nguyên tư thế của một con mèo bông ngoan ngoãn, cô đáp:
- Em sẽ lặng lẽ ra đi.
- Tại sao?
- Vì em không muốn níu giữ những thứ đã không còn thuộc về mình nữa. Em sẽ nhấc nó ra khỏi trái tim và đặt nó thật xa, như thể chúng chưa bao giờ bị em nhốt trong lồng ngực.
Hai người thường ngồi ở đó, ban công tràn ngập ánh nắng vào những ngày đẹp trời để nhâm nhi tách cafe sữa do chính tay Đan pha. Ngày mưa, nếu anh không lặn mất tăm khỏi thành phố này vì những dự án công trình thì cũng ban công đó, hai người ngồi im lặng bên nhau. Anh chơi piano rất hay, lúc lả lướt lúc đắm chìm lúc lại mông lung, hoang hoải. Nhiều khi Đan nhìn anh và tự hỏi không biết mình đã mê đắm con người này vì lẽ gì, sự đào hoa, bí ẩn hay chỉ đơn giản là trái tim cùng chung nhịp đập? Có lẽ là nhiều hơn thế, trong anh luôn toát ra một sức hút kì lạ thường khiến Đan bị thôi miên, mụ mị. Để rồi cứ lặng lẽ đứng bên đời anh chờ đợi. Ngày ở thành phố này dài lắm, không như tháng năm phiêu dạt với vô vàn thú vị của anh.
* * *
Đan quen anh trong một lần đi “phượt”. Nói đúng hơn là anh đã đến vào những tháng ngày tuổi trẻ bồng bột và nổi loạn của Đan. Đến để kìm cương con ngựa bất kham, để biến Đan thành con người hoàn toàn khác. Trước kia Đan sống thoáng, không sợ gì và không mấy bận tâm suy nghĩ về mọi việc xung quanh, ưa sự mạo hiểm, kiếm tìm và ghét nhất phải tù túng, đóng đinh mình một chỗ. Nhà chỉ có hai mẹ con, công việc khiến mẹ thường xuyên đi lại giữa Sài Gòn và Hà Nội. Chẳng mấy khi mẹ có mặt ở nhà quá năm ngày, từ lúc Đan còn nhỏ đến giờ đã quen với việc tự chăm sóc bản thân khi không có mẹ. Càng lớn Đan càng muốn bay nhảy, muốn đi nhiều nơi để khám phá những vùng đất mới.
Trong lần đi phượt cùng nhóm bạn thân trên quãng đường từ Lũng Cú về thị xã Hà Giang, sau khi đã qua những con đèo xa ngái uốn lượn cheo leo trên vách núi cùng cái lạnh buốt thịt da trong bồng bềnh mây núi, nhóm Đan dừng lại Mèo Vạc xem chợ tình Khâu Vai. Hôm đó đúng ngày 26-3 âm lịch, quả là một ngày tràn ngập sắc màu trang phục của các cô gái, chàng trai, các cụ ông cụ bà từ khắp các nẻo đường chênh vênh trên núi cao tìm xuống. Đây đó vang lên tiếng khèn, tiếng hát réo rắt, du dương như gọi mời, lôi kéo. Những tiếng hát vang lên vừa da diết vừa chộn rộn tươi vui hướng về bạn tình, về người mình thầm yêu trộm nhớ trong suốt một năm dài không gặp mặt. Tất cả khiến lòng Đan dâng lên nhiều xúc cảm như cũng muốn đắm mình, chìm ngập trong không gian của sự hội ngộ tình yêu. Giây phút ấy Đan cũng muốn có một cuộc tình, có một người để kiếm tìm, để biết chắc rằng có một người con trai đã đến phiên chợ này đang chờ mình tại một nơi hẹn hò quen thuộc. Và anh đã xuất hiện bên Đan như định mệnh. Nơi ấy, Khâu Vai, hai người đã gặp để yêu nhau...
Câu đầu tiên khi anh tiến lại gần Đan, anh bảo:
- Có phải em đang tìm anh không? Anh đã có mặt đúng giờ rồi nhé!
Thoáng sững sờ, Đan hỏi:
- Chúng ta có hẹn với nhau sao?
- Từ kiếp trước!
- Kiếp trước?
- Chắc chắn vậy.
Đan phì cười, nghĩ bụng đúng là đồ đào hoa, dẻo mỏ. Thế mà vì ánh mắt hun hút ấy, vì những phút trải lòng về những mảnh đất nơi cả hai người đã từng đi qua và vì cả những điều rất mơ hồ mà họ đã neo đậu vào nhau thứ niềm tin mãnh liệt. Từ đó Đan ngoan ngoãn trở về thành phố, kết thúc những chuyến đi phượt nhiều thú vị nhưng cũng đầy mạo hiểm. Đôi khi trong dài rộng tháng ngày chôn chân trong thành phố, Đan nhớ da diết màu xanh ngút ngàn của núi rừng. Nhớ những giây phút bạn bè đứng im lặng bên nhau trên đỉnh đèo nhìn núi điệp trùng giữa đất trời bao la, vời vợi. Nhớ những đám mây bảng lảng và những chấm nhỏ li ti đang vắt vẻo leo trên sườn dốc. Đó là tuổi trẻ, là ước mơ dám nghĩ dám làm của Đan. Là quá khứ đẹp đẽ đầy trải nghiệm và cũng nhiều xốc nổi.
Đan giờ khác xưa nhiều quá, trầm lắng hơn giữa thành phố nhộn nhịp này như biết bao người phụ nữ khác với những nỗi lo tiền, tình lẫn lộn. Ngày bão, mẹ đi công tác xa, Hà Nội lụt vào tận nhà Đan chỉ còn biết khóc. Những ngày nắng cháy da cháy thịt, thân con gái một mình đi về lẻ bóng, mệt mỏi không biết tỏ cùng ai, anh cũng không có mặt. Thành phố này sinh ra anh nhưng xem ra anh chỉ tự coi mình là khách trọ, vui thú ghé qua dăm ba hôm rồi đi. Cũng may là còn Đan làm sợi dây ràng buộc. Năm nào anh cũng hứa sẽ đi hết mùa mưa rồi về hẳn, biết bao nhiêu mùa mưa đã trôi qua, ngày tháng dài Đan chỉ có thể chạm vào anh bằng kỉ niệm.
Đan yêu anh, yêu cả sự nhiệt huyết say mê nghề nghiệp của anh. Chính vì vậy mà chưa bao giờ Đan tạo sức ép để anh trở về an phận trong thành phố. Anh cứ rong ruổi trong chuyến đi, thi thoảng lại về vùi vào tóc Đan nồng nàn như thế. Lần này, trước lúc đi anh lại hứa:
- Năm sau chúng mình cưới nhau em nhé! Anh thật sự rất thèm tiếng trẻ con và cũng muốn nắm em thật chặt.
- Rồi lại là những chuyến đi dài? Thôi thế cũng tốt, khi có con em sẽ không còn cảm thấy ngày dài rộng nữa.
- Anh sẽ không để cho em phải đợi chờ nhiều nữa đâu. Sắp có quyết định chuyển anh về làm văn phòng rồi. Như thế sẽ ổn hơn đúng không cưng?
Đan khẽ gật đầu, tựa vào vai anh khóc. Những giọt nước mắt vừa tủi hờn vừa lấp lánh hạnh phúc. Đan đã 27 tuổi rồi, cũng không biết sẽ chờ anh được bao lâu, ơn trời là anh đã thấy chồn chân. Nếu có một gia đình đầm ấm, thì cuộc sống giữa thành phố này cũng không trở nên quá tệ đối với anh. Đan sẽ học cách làm vợ ngoan, làm mẹ hiền, làm một người đàn bà chứa nhiều thú vị để anh không chán ngấy. Mọi thứ rồi sẽ ổn.
* * *
Kỉ niệm bảy năm ngày gặp gỡ, như thường lệ dù đi đâu anh cũng sẽ về. Nhưng năm nay thì khác, anh nói cần hoàn tất công việc nhanh để giải quyết vấn đề thủ tục chuyển công tác nên sẽ không về được. Đan hơi buồn nhưng im lặng. Thành phố đông thế mà như chỉ có mình Đan cô đơn. Mẹ cũng đã có người thương, mẹ đi suốt như để tự bù đắp lại những tháng năm ngược xuôi vất vả nuôi con, Đan mừng cho mẹ. Nhưng biết làm gì cho qua một ngày nhung nhớ? Nhỏ bạn bảo:
- Phượt đi! Một lần nữa thôi, nhớ lắm!
Đan phì cười:
- Mấy tuổi rồi, xương cốt của bảy năm ngồi văn phòng thì không đủ dắt xe ngắm núi chứ đừng nói là phi đèo, leo dốc nhé!
Nhưng Đan cũng sợ mình chôn chân một chỗ lâu quá rồi một ngày bỗng biến thành ma nơ canh, điểm tô mình bằng khuôn mặt và nụ cười vô hồn, cứng nhắc. Nên Đan gật đầu đồng ý lên Hà Giang một chuyến, dĩ nhiên chỉ là một chuyến du lịch bình thường chứ hoàn toàn không “phượt”. Hôm đó là ngày Khâu Vai họp chợ tình, cả một trời váy hoa sặc sỡ và rộn ràng khèn, hát. Anh không biết gì về chuyến đi của Đan. Trong phút giây tràn ngập kí ức ngọt ngào khi đứng giữa chợ tình, Đan đã ước được gặp lại anh một lần nữa ở nơi đây như là một sự tình cờ hoặc như là định mệnh.
Và... Đan đã gặp lại anh!
* * *
Anh trở về thành phố trong rã rời, mỏi mệt. Thành phố hôm nay bỗng yên yên ắng lạ lùng. Bầu trời vời vợi xanh và những hàng cây như vừa bước ra trong cơn ngái ngủ. Anh trở về ngôi nhà nhỏ nằm trong ngõ hẻm, nơi ấy tuổi thơ anh từng đầy ắp kỉ niệm về cha mẹ. Nhưng từ khi họ ra nước ngoài định cư, ngôi nhà luôn bị bỏ không, chỉ thi thoảng Đan sang sưởi ấm nó bằng một bình hoa mang hương sắc của mùa. Ngôi nhà luôn là điểm hẹn, là thế giới riêng biệt của hai người cho ngày anh trở về, Đan đã thuộc nguyên tắc đó.
Anh nhón nhẹ bước chân lên từng bậc thang quen thuộc, chờ đợi một mái tóc ngát hương đang dịu dàng quay mặt về phía ban công. Thoáng chút ngập ngừng khi thấy cánh cửa sân thượng vẫn đóng im. Anh đứng đó như một kẻ tội đồ cần phải lấy lại bình tĩnh trước khi xưng tội. Anh đang nghĩ xem lần này trở về có nên hỏi Đan xem nếu anh ngoại tình thì cô có rộng lòng tha thứ cho anh một lần được hay không? Nhưng khi anh mở cửa ban công, Đan đã không có mặt. Bất chợt hoang mang, anh điện cho Đan:
- Em đang ở đâu vào ngày anh trở về bên em vậy?
Từ đầu dây bên kia giọng Đan nghẹn đắng:
- Em đang đi tìm lại hồn mình ở Khâu Vai. Nơi em đã gặp anh đi với một người con gái khác. Chợ tình hôm đó rất đông nhưng em vẫn kịp nhận ra tim mình lỗi nhịp.
Như lời nói năm nào, nếu như anh ngoại tình, Đan sẽ lặng lẽ ra đi...
Vũ Thị Huyền Trang (Hà Nội)
ÂM VANG MÙA THU – Thơ Nguyễn Nguyên Phượng
Có những thanh âm chừng quen thuộc quá
Theo ta dài suốt mấy mươi năm
Hơi may chớm, lòng mềm như cỏ lá
Mùa thu ngân nga hồi trống khai trường.
Cổng tường vôi bạc đầu cùng năm tháng
Chợt lung linh màu nắng mới thơm tho
Tán lá bàng mỡ màng hơn mỗi sáng
Chuyện đời thường bổng chốc nhẹ như tơ!
Nhánh phượng già cuối sân trường cũng khác
Trái đong đưa chào vẫy lúc em qua
Ta trẻ lại thời trai tơ mười sáu
Đứng vời trông đắm đuối mộng đôi tà.
Phấn viết trên tay, sao lòng bối rối
Những mắt nai ngơ ngác vẻ trinh tuyền
Trước hồn thơ ta là người có lỗi
Lời nói đầu se sắt nỗi niềm riêng.
Đời vẫn trong lành chờ em ngoài cửa
Âm vang mùa thu - hồi trống yêu thương
Áo ta mặc giờ không còn trắng nữa
Xin được cùng em sóng bước khai trường.
Nguyễn Nguyên Phượng (Đồng Nai)
NHỚ QUÊ – Thơ Lê Ngũ Nam Phong
Lê Ngũ Nam Phong
Gởi những người xa quê
“Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau”
Bâng khuâng nhớ mẹ chín chiều ruột đau”
Ra nhìn cửa trước ngõ sau
Nhớ về quê mẹ nao nao nỗi lòng
Nhớ về quê mẹ nao nao nỗi lòng
Xa quê nhớ mẹ ngóng trông
Lời ru còn đó cõi lòng khắc ghi
Lời ru còn đó cõi lòng khắc ghi
Ầu ơ giọng hát rù rì.
Tình cha nghĩa mẹ dễ gì nhạt phai
Tình cha nghĩa mẹ dễ gì nhạt phai
Lá non còn đọng sương mai
Nhớ cây cổ thụ suốt ngày vì con
Nhớ cây cổ thụ suốt ngày vì con
Cành ôm thân ốm héo mòn
Gió đưa lay động vẫn còn thương con.
Gió đưa lay động vẫn còn thương con.
Ngày 03-10-2013
Lê Ngũ Nam Phong (Tiền Giang)
VIDEO CLIP: THĂM VƯỜN QUỐC GIA U MINH THƯỢNG
Buổi sáng 11.10.2013, trên chiếc xuồng máy, chúng tôi gồm: Nhà văn Nguyễn Khoa Đăng, nhà thơ Lê Thiếu Nhơn, nhà thơ Bùi Đức Ánh, Nguyễn Hữu Duyên, Thanh Bình, Hải Yến (hướng dẫn viên du lịch) đã đi thăm một đoạn Vườn Quốc gia U Minh Thượng (Kiên Giang).
LỜI BÌNH CỦA NHÀ THƠ THANH TÙNG VỀ BÀI THƠ “NGHE TIN BÃO XA” CỦA BÙI ĐỨC ÁNH
Cơn bão số mấy
Cũng khiến ta giật thót như cơn bão đầu tiên
Miền Trung the thắt gió
Nỗi phập phồng sóng biển cuồng xô
Mẹ ta ở quê
Em ta ở quê
Trái tim thị thành làm sao che chắn được?
Cơn bão ngoài xa đang về
Hay cơn bão lòng ta dội ra?
(Nghe tin bão xa - Thơ Bùi Đức Ánh)
Đang mùa mưa bão, bài thơ xuất hiện rất thời sự nhưng vẫn không hề có tính minh họa. “Nghe tin bão xa” đích thị thốt ra từ tâm tư kẻ tha hương đoái vọng về miền Trung ruột thịt. Những cơn bão dồn dập được thông tin trên báo chí, đã thành nỗi ám ảnh cho tác giả: “Cơn bão số mấy/ Cũng khiến ta giật thót như cơn bão đầu tiên”. Niềm tin đối với nơi chôn nhau cắt rốn không đồng thuận với kinh nghiệm chống chọi thiên tai. Hai câu mở đầu bài thơ đã phác họa đầy đủ tấm lòng một người con xa xứ trước mùa giông tố!
Hai hình thái cảm xúc “the thắt” và “phập phồng” ngỡ gắn cho gió, cho sóng mà thật sự là dành cho tác giả khi nghĩ đến người mẹ và em. Hai câu ngắn “mẹ ta ở quê” và “em ta ở quê” bỗng nghẹn ngào bởi câu thơ dài “trái tim thị thành làm sao che chắn được”. Chỉ ba câu mà cả một miền rối bời tình thân. Một chút tin, một chút yêu, một chút lo cứ chênh chao giữa ba câu thơ, mà độc giả có thể thay đổi vị trí của từng câu vẫn không làm hao hụt ý nghĩa!
Hai câu kết đột ngột “cơn bão ngoài xa đang về/ hay cơn bão lòng ta dội ra?. Một câu hỏi không cần câu trả lời, vì ở đó đã có sự khỏa khỏa lấp của rất nhiều ân cần chia sẻ! Cơn bão trời và cơn bão lòng cũng giằng xé và cùng tan biến!
“Nghe tin bão xa” không nhiều chữ, nhưng lấp lánh ý. Một bài thơ gọi được rung động của người đọc, nhất là trong những ngày bão lụt đang vây hãm miền Trung.
Thanh Tùng (TP. HCM)
Subscribe to:
Posts (Atom)