Lúc này, ngồi đối diện với tôi là hai gương mặt buồn bã của chị hai và anh ba, hai người có chức trọng quyền cao trong xã hội vậy mà hôm nay phải bỏ tất cả để về đây hỏi tội tôi. Rằng tại sao tôi nuôi dưỡng mẹ già thế nào mà để gần cuối đời người phải bỏ nhà vô chùa đi tu.
Tôi là người con trai vai năm thước rộng, lại là một nhà doanh nghiệp trẻ mà nuôi không nổi một mẹ già để mẹ phải đi ăn nhờ cơm nơi cửa Phật. Những câu hỏi dồn dập của anh chị làm đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng đã khiến tôi không nói lên được lời nào. Ngước mặt lên trần nhà, tôi không hề muốn khóc. Nhưng trước những lời chỉ trích đầy oan ức của anh chị đối với tôi và sự mất mát quá lớn của tình mẫu tử, tôi đành để nỗi đau kia chảy thành dòng xuống má, xuống môi. Tôi nuốt cái mặn chát cay xè vào lòng để tự xét lại mình trong suốt thời gian sống với má tôi đã làm gì nên tội.
Lẽ nào má tôi đi tu là lỗi tại tôi. Tại một thằng con trai độc thân sớm hôm hủ hỉ với bà. Từ khi cha không còn, anh chị có gia đình ở xa, tôi nguyện với lòng mình khoan có vợ để phụng dưỡng mẹ già một thời gian. Tôi còn nhớ cách đây không lâu khi vừa đi làm về, má kêu tôi lên nhà trên hỏi về chuyện vợ con, tôi đã bác bỏ ý kiến đó bằng một thái độ bất cần. Lúc đó tôi thấy gương mặt má thoáng buồn rồi bà nói với tôi: “Chuyện vợ con của con đáng lý ra má không được hối thúc. Nhưng con trai ơi, người già có những điều ngộ lắm, lúc nào cũng muốn cái gì cũng phải đâu vào đó mới yên lòng.” Công chuyện bề bộn cả ngày ở công ty, về đến nhà má lại gặng hỏi đủ điều khiến tôi bực mình không nói gì bỏ xuống nhà sau. Tôi biết làm như vậy má buồn lắm, nhưng má cũng biết tôi đã từng hứa với má khi nào mừng thọ má tám mươi tuổi lúc đó tôi mới có vợ, sao tự dưng hôm nay má lại thúc hối tôi? Hay năm nay người đã tám mươi tuổi rồi mà sao chưa nghe tôi nói gì đến chuyện gia đình hết. Mặc dù chuyện tình yêu của tôi và Thủy đã thật chín mùi. Tôi dự định một ngày đẹp trời nào đó sẽ thưa với má, chưa kịp nói thì má đã bỏ tôi đi tu. Má đã giận tôi về những chuyện vặt ấy sao? Hay mấy lần bạn bè rủ tôi đi nhậu về khuya tôi thấy má vẫn ngồi chờ tôi ở cửa? Cái dáng gầy gầy cô độc chờ con trong đêm đã biến lòng thương hại của người con trai trưởng thành trở nên sần sùi, thô thiển. Tôi đã buông ra những lời nói không được nhẹ nhàng với má. Hoặc khi người răn dạy tôi những điều cỏn con trong đời tôi đã nạt ngang và cho rằng ngày nay tôi đã lớn khôn, là một nhà doanh nghiệp lăn lộn trên thương trường, những điều đó đối với tôi quá ư là tầm thừơng. Má ơi, nếu vì những tội lỗi ấy mà má bỏ nhà đi tu thì con ân hận biết chừng nào, con phải lên chùa để quì dưới chân má xin lỗi và hứa làm cho má vui trong những ngày cuối đời.
Thấy tôi im lặng khá lâu, chị hai hỏi: “Chú mày nói đi, đã làm gì má buồn!”. Tôi thưa: “Thưa anh chị! Từ trước tới giờ em đối xử với má thế nào chắc anh chị cũng thừa biết. Nếu hôm nay vì những lỗi nhỏ của em mà má bỏ nhà đi tu thì em vô cùng hối hận. Khi không còn có má bên cạnh em mới cảm thấy những lỗi nhỏ của mình trở nên quá lớn, lớn đến nỗi làm cho em hối hận cả đời chị hai ơi!”. Nghe những câu trả lời từ đáy lòng của tôi, chị hai như hiểu ra phần nào, rồi chị ngồi xuống cạnh tôi nói những lời như tự trách mình: “Thật ra đến giờ này chị mới nhận ra chị cũng có lỗi nhiều lắm với má. Ngày giỗ ba năm nào chị cũng không cho má gói bánh cúng ba. Tất cả những thứ cần thiết cho ngày giỗ chị đều đặt ở nhà hàng mang về. Chị làm như vậy là chị không muốn má cực khổ sớm hôm, nhưng vô tình chị đã làm tổn thương tấm lòng của má. Chị biết má còn giận chị nhiều lắm. Mấy lần chị bận đi công tác mấy tháng trời không về thăm. Chị chỉ gửi tiền và quà bánh về cho má. Lúc đó chị tưởng làm như vậy cũng làm má vui. Giờ nghĩ lại mới thấy quà cáp và tiền bạc đôi khi vô nghĩa với người già.” Quay mặt vào trong chị nói một mình: “Con sai rồi má ơi!”
Anh ba nãy giờ im lặng. Gương mặt anh đăm chiêu như đang suy nghĩ đều gì đó lớn lắm. Tôi biết dù anh, chị hai hay tôi có thành đạt đến đâu nhưng không có má bên cạnh sẽ trở nên vô vị. Anh lặng lẽ bước lại bàn thờ thắp cho ba nén hương, khói hương lãng đãng làm không gian trong nhà càng thêm yên tĩnh và trống vắng. Trước thiên hạ, anh mưu lược, quyền uy bao nhiêu thì trước bàn thờ ba tôi thấy anh nhỏ bé quá chừng. Anh như đổ sụp trước cái tin má bỏ nhà đi tu. Mãi đến khi không còn má bên cạnh, anh mới có thời gian mà nghĩ về cái phận làm con của mình. Bàn tay anh run rẩy nắm chặt tay tôi nói như tự trách mình: “Chú Út biết không, anh cũng có lỗi với má nhiều lắm. Miếng đất hương quả mà má tặng anh, anh đã bán để chơi chứng khoán. Mặc dù trên thị trường chứng khoán anh đã thắng đậm và anh đã mua một căn hộ cao cấp trên thành phố. Nhiều lần anh kêu má lên ở với anh trong căn nhà đầy đủ tiện nghi ấy nhưng má nhất quyết không đi. Và căn nhà đó anh đã cho thuê, số tiền hàng tháng anh gửi về cho má. Anh nghĩ rằng bằng cách đó anh cũng đã báo hiếu cho má. Nào ngờ, giờ nghĩ lại mới thấy mình sai”. Im lặng hồi lâu anh ba nói với chị hai: “Người mẹ bao giờ cũng có một thế giới riêng, một thế giới yêu thương không có vật chất. Khi ta hiểu ra điều đó thì đã quá muộn rồi phải không chị hai?”. Rồi anh ba nhìn tôi với chị hai với ánh mắt cương nghị như quyết định điều gì lớn lao lắm.
Tôi điện cho Thủy bảo ngày mai lên chùa với tôi. Tôi biết Thủy rất ngạc nhiên, vì từ hồi quen tôi lần nào rủ đi chùa tôi cũng từ chối. Mà Thủy là một phật tử trung thành nên bao giờ nàng cũng đến chùa một mình để thắp nhang. Cái tin má tôi bỏ nhà đi tu Thủy chưa hề biết, nên nàng vô tư đồng ý đi với tôi lên chùa. Nàng tin rằng lòng tín ngưỡng của nàng từ nay ít nhiều đã lan truyền sang tôi. Khi đến nhà biết tất cả những chuyện của gia đình, Thủy không ngạc nhiên mà còn rủ mấy chị em tôi ra chợ mua những đồ cần thiết để đến chùa xin lỗi má. Dù biết rằng giờ đây những lời xin lỗi của chúng tôi sẽ là quá muộn, nhưng mấy anh em tôi phải làm để lòng mình không hổ thẹn. Riêng Thủy tìm mua cho bằng được hoa sen trắng. Khó khăn lắm Thủy mới chọn cho mình một bó sen trắng vừa ý. Vì ở chợ ngày nay người ta thường bán sen hồng chứ hiếm có ai bán sen trắng. Tiếng chuông chùa trong veo ngân nga một cách bình yên khiến cho lòng mấy chị em tôi như gần lại với nhau. Hơn lúc nào hết, lúc này tôi mới cảm nhận hết mối thâm tình ruột thịt. Thấy chúng tôi đến, má bước ra từ cửa sau của ngôi chùa nhỏ nằm ven đồi. Nhìn má trong bộ đồ màu lam nhẹ nhàng, gương mặt phúc hậu như một bà tiên . Thấy má đến gần, chúng tôi lao nhao như mầy gà con lâu ngày gặp mẹ. Anh ba nói trong nghẹn ngào: “Má ơi, trong quá trình phụng dưỡng má, các con có điều gì làm má không hài lòng xin má cứ nói ra để tụi con biết mà sửa đổi. Chứ tại sao má lại quyết định bỏ tụi con đi!”. Má ra dấu cho chúng tôi im lặng, rồi phất tay chỉ chúng tôi đi ra hướng góc bồ đề xum xuê bên hông chùa. Khi mọi người đã ngồi thật yên lặng . Má từ tốn: “Các con không có lỗi gì hết, mà ngược lại nếu giờ đây có ai hỏi má thế nào là khái niệm của hạnh phúc, thì má sẽ hãnh diện nói rằng các con là niềm hạnh phúc lớn nhất của cả cuộc đời má.” Nghe má nói vậy, chị hai cúi xuống ôm chân má khóc òa mà rằng: “Vậy thì tại sao giờ đây má lại ra đi bỏ tụi con!”. Vuốt mái đầu hoa râm của đứa con gái lớn, mà cười thật hiền: “Có mấy sui rồi mà còn khóc hả cô?” Ngưng một chút má tiếp: “Lần này má ra đi là vì tâm nguyện của má đã thành, các con đừng ngăn cản má! Không phải trên cõi đời này khi buồn đau hay tuyệt vọng con người ta mới đi tu, mà ngược lại có phước đức lớn lắm mới vào được cửa chùa đó các con à! Đã từ lâu má tâm nguyện rằng khi các con lớn khôn, thành đạt má sẽ về với Phật. Vào chùa không có nghĩa là bỏ tất cả đâu các con mà chỉ mới là sự bắt đầu. Từ nay má luôn cầu nguyện để tích đức cho con cháu được an nhàn, khỏe mạnh. Má vẫn luôn dõi theo bước chân của các con”. Nghe má nói, mấy chị em tôi kể cả Thủy người yêu tôi lòng như được mở ra và thông cảm với má. Hóa ra cửa chùa luôn rộng mở để đón tất cả những hỷ nộ ái ố của người đời để hóa giải trở thành thánh thiện. Im lặng hơi lâu má lên tiếng: “Trong tâm nguyện của má còn một chuyện này nữa!” Chúng tôi ngồi lại gần má hơn, lắng nghe: “Số tiền mấy con đã gửi cho má từ trước đến nay má muốn chuyển đến các tổ chức từ thiện. Các con hãy giúp má hoàn thành chuyện đó.”. Mấy chị em tôi nãy giờ nghe má nói tuy đã hiểu phần nào nhưng vẫn đau đáu trong lòng là chưa trả hết chữ hiếu cho má, giờ nghe má đề nghị một việc làm cao cả bốn chúng tôi đồng ý và xem đây là một cách trả hiếu cho người, tuy chưa lớn lắm nhưng nhìn ánh mắt của người chúng tôi hiểu người rất hài lòng.
Có thể người đời và bạn bè sẽ chê cười mấy chị em tôi có một mẹ già mà nuôi không nổi để người phải nương nhờ nơi cửa Phật. Nhưng từ trong tâm của mỗi chúng tôi cảm thấy lòng mình thật thanh thản. Má đi tu khi con cái trưởng thành đó cũng là một cái phúc lớn của gia đình. Hơn thế nữa, giờ đây chúng tôi mới biết quí trọng cái khoảnh khắc thời gian ở bên má để càng kính trọng má nhiều hơn.
Bầu trời hôm nay thật bình yên, bất giác má tôi đứng lên đưa mắt nhìn Thủy, trên tay cô vẫn ôm một bó sen trắng. Bà khẽ cười, đưa ánh mắt đầy mãn nguyện nhìn tôi. Có lẽ Thủy và tôi là tâm nguyện cuối cùng của người. Hiểu ý của má, tôi nắm tay Thủy quỳ dưới chân người thưa: “Thưa má, con với Thủy sẽ tổ chức đám cưới trong sân chùa này được không má?”. Má khẽ gật đầu quay nhìn về hướng ao sen trước sân chùa. Chúng tôi đều nhìn theo. Hoa sen trắng mùa này nở trắng xóa mặt ao mang mùi hương thơm ngát cho cả đất trời.
Đào Văn Đạt (Bình Dương)
No comments:
Post a Comment