Ngát trong tầm mắt, quê đối với tôi vẫn hồn hậu như những ngày thơ bé. Những ngôi nhà dường như mấp máy môi hồng sau những rặng cây tỏa bóng. Đến đầu làng, vẫn vươn lên cao nhất là ngôi trường làng được quét ve vàng phớt như màu của nắng, nổi lên dễ nhận thấy nhất trong tầm mắt mỗi người con quê hương.
Trường làng bé xưa kia tôi học, có lẽ vẫn còn hoang sơ nhất nên những loài cây che bóng mát cho chúng tôi chưa phải là những cây xà cừ cổ thụ mà chỉ đơn giản là những bác bàng đứng lặng lẽ góc sân. Nơi ấy, tôi nhớ những người thầy, người cô một thời đã dìu dắt tôi.
Tôi nhớ ngày ấy lũ học sinh trường làng chúng tôi dễ dàng thuộc tên từng thầy cô trong trường, và có thể hồn nhiên xòe tay ra đếm tên trên ngón tay như những ngày trẻ con học phép tính. Một thời xa, các thầy cô đã dạy chúng tôi nề nếp của sự ngăn nắp, hướng dẫn cách đeo khăn quàng trên vai cổ áo, tránh những mép quăn trên trang giấy học trò.
Nơi ấy có quá nhiều thứ để nhớ, nơi kỉ niệm hồn nhiên trong trẻo nhất ùa về. Nhớ những buổi học ôn thi học sinh giỏi. Tôi có một tên bạn thân khá láu lỉnh và thông minh. Ngày xa ấy là một ngày nắng nhẹ, giọt sương khẽ rung trên những vòm lá, gió vẫn nô đùa bước chân đưa những đứa trẻ chúng tôi tới trường. Leo tót lên tầng ba ngắm cảnh chiêm ngưỡng xung quanh. Ngôi trường mới xây ba tầng thôi nhưng cao nhất làng nên ngắm cảnh trên tầng cao là một thứ gì đó mới lạ và làm lũ học trò chúng tôi rất thích. Bạn tôi hướng đôi mắt nhìn xa xăm. Tôi quay sang nhìn đôi mắt bạn và bỗng vỗ vai nó một cái:
- Này! Nhìn gì mà đăm đăm thế!. Bạn tôi giật mình. Nó quay sang chọc tôi: - Nhìn gì kệ tui! Không nhìn thấy một con chim vừa bay vụt qua trước mặt bà à!
- Đâu, đâu! Tui có nhìn thấy gì đâu. Chỉ tại, chỉ tại… ai bảo tui quay sang … nhìn ông!. Tôi đỏ mặt, chẳng ra sao cả. Sao tự dưng quay sang nhìn hắn làm gì cơ chứ. Quay vội đi, chúng tôi lại hướng mắt ra xa, mỗi đứa một hướng. Bỗng hắn giật tay tôi chỉ: - Nhìn đằng kia nè! Thầy mình đang đi xe đạp sắp tới trường rùi ý!
Nắng sớm vương nhẹ trên đôi vai người thầy chưa làm thầy ướt những giọt mồ hôi. Nhưng bỗng dưng tôi nghĩ sao quê mình còn nghèo quá. Mới nghĩ tới đó, thầy tôi đã tới cổng trường, bạn tôi kéo tay tôi chạy nhanh xuống tầng một kẻo muộn. Thầy tôi rất nghiêm khắc trong chuyện giờ giấc, không cẩn thận là đứng ngoài cửa học bài như chơi!
Rồi tôi với bạn bước vào cấp ba. Mỗi đứa một trường, ai bảo hắn chuyển đi làm gì cơ chứ, học trường huyện mình không tốt hay sao! Tôi giận hắn, cuối cấp ba ấy, lao đầu vào ôn thi đại học, ai nấy đều đóng cửa tu luyện, chẳng gặp lại nhau. Thi xong, nghỉ ngơi, lang thang trên mạng, một cái nick có cái tên quen thuộc xuất hiện và tiểu sử đã học cùng trường THCS với tôi. “Chà chà!” Chợt nghĩ ra tên của hắn.
- Ê! Cái tên “ba năm” kia!. Tự dưng chợt nhớ rằng tình bạn chúng tôi vẫn như ngày nào. - Ơ! Bốn năm đấy!
Tôi không hỏi lại vì tôi vẫn hiểu. Bốn năm cấp hai dài chứ đâu có ít. Chúng tôi huyên thuyên về đủ thứ, nhưng câu chuyện vẫn xoay quanh về một thứ chung nhất là thầy tôi. Hắn cũng như tôi, nhớ về thầy từng chi tiết nhỏ. Hắn nhớ những buổi chúng tôi đi lao động khiêng đất cùng với nhau, trường tôi mới xây nên nhiều thứ bừa bộn cần phải dọn. Thầy tôi cũng xắn tay áo bắt tay vào buổi lao động với học sinh. Hắn kêu với tôi rằng tiếc quá ngày xưa chúng tôi chẳng có những chiếc máy ảnh để ghi lại những khoảnh khắc ấy!
Chìm vào giấc ngủ, ừ nếu ngày xưa tớ cũng có những thứ đó tớ đã lưu lại những hình ảnh cậu, sẽ lưu lại hình ảnh người thầy mà tớ biết đã chuyển đi giảng dạy nơi khác. Hình ảnh cậu đứng cạnh thầy khi đoạt giải học sinh giỏi năm ấy. Hai con người tớ thầm ngưỡng mộ và kính trọng! Nhớ người thầy khi xưa luôn bắt chúng ta ghi chú cuối trang vở câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim.”
Trong giấc mơ, tớ thấy mình đứng ở khoảng trời mới, miên man trong suy nghĩ, từ tầng ba nhìn ra xa, những chú chim ríu rít trên cành, bỗng vụt lên, nhanh lắm! Nó vút cao! Và thầy tôi với những lớp học trò!
Hoàng Thị Nhã (Hải Dương)
No comments:
Post a Comment