Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài
Nhớ Nguyễn Phước Sanh
Chim sinh từ núi. Rồi xa núi
Để tuổi thơ buồn mưa xứ xa
Rưng rưng ánh mắt người cha ấy
Thương sao bóng chị cuối sân nhà
Chim bay xa núi. Rồi về núi
Bóng mặt trời xoay thoắt một đời
Lẩn quẩn bờ quê vai áo bạc
Sương đầm một kiếp gió mây trôi
Chim quay về núi. Rồi mơ núi
Có một ngày hoa đỏ rực trời
Có một mùa vui như trẩy hội
Hiên nhà đón bạn hữu về chơi
Chim nằm mơ núi. Rồi thương núi
Ngàn năm thế sự cõng oằn lưng
Soi xuống giếng đời thân cát bụi
Ngồi trông khói thuốc vỡ mông lung
Chim thầm thương núi. Rồi ôm núi
Một thoáng nhân sinh bỗng ngậm ngùi
Chớp mắt phù du về giũ sạch
Bến đời lãng đãng những buồn vui
Chim vừa ôm núi. Rồi xa núi
Hồn quê nhỏ máu những trang văn
Bao dấu chân xưa giờ hoá cỏ
Nụ cười vẫn sáng những đêm trăng…
Trịnh Bửu Hoài (An Giang)
No comments:
Post a Comment