Friday, September 13, 2013

NGỌN GIÓ MONG MANH – Thơ Minh Nguyên



   
Biết anh là gió mong manh,
Sao em vẫn mượn nắng hanh phơi tình!
Lẽ nào gió đứng lặng thinh,
Anh xin hóa kiếp biến mình vào thơ.


Bước chân ai mãi thẫn thờ,
Gió kia cũng phải ngẩn ngơ cùng người.
Hạ về hoa phượng đỏ tươi,
Anh ngơ ngẩn đón nụ cười của ai?


Em ơi! Đêm ngắn ngày dài,
Giấc mơ chưa trọn, nắng mai đã tìm!
Đời anh chín nổi mười chìm,
Mạch thơ còn chảy, mạch tim lịm dần.


Cơn mưa rớt hột ngoài sân,
Tim anh co thắt muôn phần đớn đau!
Làm sao biết được ngày sau,
Lo cho em được tươi màu hồn nhiên.
Dẫu cho bóng đổ chiều nghiêng,
Mong sao em được dạo miền yêu thương.
Dẫu mai chẳng được chung đường,
Tình thơ vẫn trọn miên trường cùng em!

Minh Nguyên


No comments:

Post a Comment