Trên bờ môi bỏ hoang
Xác nụ cười rạp mình mắc cạn
Nghe gió qua giật mình chếnh choáng
Trỗi nhớ thơm xưa
Giãy giụa tàn....
Những nhúm mây rụng đầy đôi bàn tay
Buông âm vang gót chân mòn lối
Buông đêm than ngày không chờ đợi
Rỉ rả cười vắng một mùa sinh sôi
Về nằm im lắng tìm tuổi thơ
Về nằm xem bóng tàn hoàng hôn
Người xa người duyên không thụ phấn
Khóa trái thương đau nỗi lạnh lùng
Nếu không vui thôi đừng cười nữa
Xót xa nghiêng chiếc bóng ven đường
Giữa bạt ngàn bông đời hóa khói sương
Vì mắt vương chiều nên môi hoen mãi chưa sáng
Hãy cứ để trời buồn lẳng lặng
Thấm đêm rồi, trăng nào dám không tan.
Huế, tháng 12, 2012
Hồ Tịnh Thuỷ
No comments:
Post a Comment