Tôi không phải nhà văn, một tác gia hay một cây bút lớn. Tôi chì là đứa học trò. Tôi không có cái vinh hạnh sinh ra trên mảnh đất này, mà đơn thuần chỉ được lớn lên ở đây, trong vòng tay của mẹ.
Bình Dương ư?
Đơn giản thôi!
Trong tôi, Bình Dương là ngày đầu tiên mẹ con tôi dắt díu nhau về đây thăm ngoại, quãng đường 25 cây số đã mòn bánh xe suốt 16 năm qua mà tôi chẳng thể nào nhớ nổi. Tôi vậy đấy, chẳng hiểu thế nào mà tôi có thể thuộc làu lịch sử của các quốc gia xa lạ, nhưng chẳng thể nào nhớ được ngày sinh nhật của mẹ mình. Vì với tôi, có lẽ… những thứ đó không quan trọng chăng???
Trong tôi, Bình Dương là khu vườn nhà ngoại! Khu vườn nhỏ với cái hồ be bé nằm cạnh lối đi, mà có lần tôi tôi suýt ngã xuống đó. Khu vườn nhỏ của bà tôi có đầy cây cỏ, nào mít Tố nữ thơm lừng, nào sầu riêng béo ngậy, lại có chôm chôm, nhãn, xoài, mận, bưởi và cả măng cụt nữa. Khu vườn nhỏ xinh của ngoại nằm lọt thỏm trong tổng thể khu miệt vườn lớn Lái Thiêu nổi tiếng cả nước trong nhiều thập kỷ qua, với diện tích hàng ngàn héc ta. Từ lâu đã được coi như là lá phổi xanh của hàng chục triệu người dân sống ở khắp các tỉnh, thành miền Đông Nam bộ. Nhưng lạ, giống như trong chuyện cổ tích mà bà hay kể tôi nghe, khi mụ phù thủy ác độc phù phép vào nước suối, khiến cây cối trong vườn cứ lụi dần. Tôi còn nhớ có lần cầm dao chặt phăng nhánh mít cản lối đi, mà bà đã rầu cả ngày, nay lại bị mụ phù thủy ác độc làm hại tới cỏ cây cả khu vườn, ắt là bà buồn lắm .
Bình Dương trong tôi là chút nắng nhẹ và lá rơi giữa mùa ổi chín, khi mà tôi bắt đầu đi học. Biết bao nhiêu trò quậy phá thầy cô, biết bao lần bị phạt đứng. Ít ra trong mấy năm liền, tôi cũng có được vài đứa bạn thân cùng sẻ chia hoạn nạn, những đứa đó tôi vẫn chơi chung tới bây giờ… tuy là… có vài thứ không còn như trước.
Bình Dương có tiếng với lễ hội Chùa Bà và món bánh bèo bì Mỹ Liên, khi mà khách thập phương đổ về dự hội, kể cả những ngày nghỉ khác hằng năm. Khỏi phải nói, lũ chúng tôi vui nhất, mừng nhất rồi, không phải vì hội hè gì, chỉ là vì giao thông hôm đó thường tắc nghẽn nên chúng tôi được nghỉ học một ngày.
Bình Dương ư? là bà cụ cứ tầm 9 giờ sáng lại gánh thúng trái cây ra ngồi gốc cây sát tường trường Trần Quốc Toản ở Lái Thiêu. Thú thật, nhìn bà cụ, tôi chẳng rõ tóc bà bạc hay không, vì bà đội nón lá và cúi lưng quá thấp, tôi lại nghĩ tới cảnh bà tôi, mẹ tôi… vào độ tuổi đó thì sẽ thế nào!!! Mỗi sáng đi học, tôi đều thấy có một cụ ông và một cụ bà, ông ngồi xe lăn còn bà đẩy phía sau, họ cầm trên tay tập vé số và mặt họ ánh lên nụ cười, luôn luôn là như vậy …
Bình Dương là những ngày mùa mưa lạnh tôi ngồi co mình trên hiên nhà, dù có thể vào trong được, nhưng tôi vẫn thích ngồi ngoài hiên, cốt chỉ để đợi chị bán bắp xào đi ngang qua… Cảm giác chút chút gì nóng len lỏi vào trong cơ thể sau cơn lạnh, khiến cho tôi cảm thấy có phần khoan khoái hơn thì phải… Đó cũng là lí do tôi thích uống sữa nóng hay trà nóng sau khi cố tình dầm mưa …
Bình Dương lại là những hôm bão, mưa lớn. Quanh năm suốt tháng không rời miền Nam ấm áp, thật tình đây là lần đầu tiên tôi biết bão là thế nào. Gắng gượng lắm tôi mới ra khỏi quãng hương lộ vừa mới xây, trong khi gió và mưa cứ liên tục quất vào mặt và cản chiếc xe của tôi lại. Khu tôi ở cúp điện, cả ba mẹ con thu mình bên ngọn đèn cầy le lói gió… thu mình… thu mình …
Bình Dương là những tòa nhà chọc trời mới xây ở Thành phố mới, kéo theo bao khát vọng của người dân nơi đây, cũng như người dân xứ lạ. Càng lúc càng dày các khu công nghiệp, hy vọng kinh tế – xã hội Bình Dương sẽ không ngừng phát triển, nếu chúng ta biết xây dưng và bảo vệ. Ngược lại thì hàng ngàn héc ta miệt vườn cây trái Lái Thiêu, trong đó có khu vườn nhỏ xinh của bà tôi sẽ dần tàn lụi, bởi lẽ tôi biết: Mụ phù thủy ác độc lẩn trốn trong ống khói, ống xả của những nhà máy kia! Thế mà tôi nghĩ lâu đài hắc ám của mụ phải to hơn, lớn hơn và không luồn cúi như thế!
Bình Dương là ngày 8-3 vừa rồi, tôi vịn tay mẹ lại… nhưng không thể thốt thành lời: Con yêu Mẹ… và để câu nói ấy lịm dần… rồi tan vào quên lãng…
Bình Dương là nắng ấm tình người…
Bình Dương là mưa chan hạnh phúc…
Bình Dương là ngọn lửa yêu thương…
Bình Dương là màu xanh hoa trái…
Bình Dương là hoa văn gốm sứ…
Bình Dương là cá hóa thành rồng…
Nhưng trong tôi, Bình Dương là Mẹ!
Trịnh Huy
( Lớp 10D, trường PTTH Trịnh Hoài Đức, Bình Dương)
No comments:
Post a Comment