Monday, September 2, 2013

TỰ TÌNH – Thơ Ngô Văn Khanh

                                              Ngô Văn Khanh 


NGẪM VÀ XIN


Khi thì bảo đó ngọc ngà
Khi thì bảo đó chỉ là đá ong.


Khi thì bảo dáng lân, rồng
Khi thì bảo dáng con còng, con cua.


Khi thì thêm thắt thêu thùa
Khi thì rát rạt cho vừa đau thương.


Sự đời khi trọng, khi thường

Ai ơi xin luyện lập trường Nhân luân!



CẢM TÁC II

Gió lay
Hoa lá bay
Nhạt phai
Sắc thái.

Thời gian trôi
Bồi tuổi
Già cả cây người.

Chẳng van nài
Đến ngày
Cây
Thắm lại.
Sao với
Người
Một hướng pha phôi?!

                              
          
      ĐỊNH MỆNH

Sinh ra làm kiếp phù vân
Ai xui núi đứng tần ngần đợi chi?
Cuộc tình phụ gió hợp – li
Dẫu lưu luyến mấy cách gì đổi thay?!
                                                



  TÂM HỒN

 Tâm rộng mở
 Mộng cao bay
 Hồn hoa nở
 Đời đắm say.




BÂNG QUƠ

Có khi buồn ta tự hỏi
Một đời người có là bao?
Quẩn quanh áo cơm chật chội
Ngao du – chờ đến khi nào?

Có khi buồn ta tự hỏi
Lắm người có giỏi gì đâu?
Cái giàu bám hoài không mỏi
Tiền tiêu như nước qua cầu.

Có khi buồn ta tự hỏi
Phải tin vào số phận sao?
Những người suốt đời gắng gỏi
Cái nghèo vẫn đuổi theo sau!


 Ngô Văn Khanh (Bình Dương)

No comments:

Post a Comment