Tuesday, September 10, 2013

QUÁN CAFÉ TULIP – Truyện ngắn Mang Viên Long

            Trong sáu tháng gặp Vincent, Nice đã được anh mời đến hầu hết các quán café ở thị trấn Berdelight. Lần đầu tiên Vincent hẹn gặp Nice ở quán Blackcat nằm trên đường phố chính Pasteur. Tuy Blackcat tọa lạc ngay trung tâm nhưng lại nằm sâu hút phía sau với các dãy nhà tiền  chế mỹ thuật nên rất yên tĩnh với nhiều cây cảnh bày biện mát mắt. Lần đó, Nice ngồi với Vincent suốt buổi sáng trong khu biệt thự tĩnh lặng và ấm cúng. Cả hai đều dùng café đen và sau đó là trà Blanch để chuyện trò về hội hoa và nghe nhạc Chopin.
          Các lần gặp tiếp theo - từ quán Riverside bên cầu Louver, quán Starfarm cạnh dòng Corse, quán Rose dọc quốc lộ nối liền hai thành phố; Vincent phát hiện ra quan café Tulip khi anh dời về ở ngoại ô phía bắc thị trấn Berdelight. Từ nhà Vincent – trạm xe buýt số 2, đến quán Tulip là điểm dừng của trạm số 5 mất gần một giờ.  Ở thành phố biển Quicher, Nice đến trạm Tulip phải hơn một giờ rưỡi, nếu không bị nghẽn xe.
         Hôm ấy, Vincent dự định đến Quicher để tham gia cuộc hội thảo nhân quyền do 20 nhóm nhân quyền trên thế giới phối hợp tổ chức ở phố biển này, nhưng khi xe dừng ở trạm, thoáng nhìn ra vườn hoa Tulip sặc sỡ nằm bên kia cánh đồng lúa mì, anh xuống xe ngay. Vincent đã được tổ chức “Human Rights Union” (HRU) mời đích danh với tư cách là một ký giả chứ không phải giáo sư mỹ thuật để hội thảo về chủ đề “What We Will DoFor The Human Rights”.  Suốt tuần qua, Vincent đã miệt mài viết bài tham luận sẽ được đọc vào ngày thứ hai có tựa đề “Let Repay The Freedom To People”.
           Từ trạm xe, đi theo con lộ trải nhựa phẳng phiu rộng khoảng ba mét xuyên qua hai đám ruộng lúa mì thì thấy cổng ngõ quán Tulip được xây hình vòm chằng chịt dây hoa tím Pensée. Anh bước vào cổng, nhìn quanh các dãy bàn trống – không thấy bóng người phục vụ, đến ngồi vào chiếc bàn đá xanh có hai chiếc ghế dựa bằng mây. Lọ hoa Tulip còn tươi roi rói mầu vàng đậm phần dưới, nhạt dần lên phía trên cánh, trông rất dịu dàng. Vincent ngồi yên một lúc, lấy thuốc ra hút, thì cô bé hầu bàn từ phía sau bước đến trước mặt như một cơn gió. “Chào chú! Chú dùng fin nóng hay lạnh?” – “Nóng”.  Cùng lúc, anh nhận ra, tại các bàn quanh chỗ anh ngồi, dưới bóng cây hay trên chiếc nhà gỗ cao kia, cũng  chỉ có hai chiếc ghế. Trên mỗi bàn đều chưng một lọ hoa nhỏ bằng sứ men trắng, cắm một bông hoa Tulip mầu sắc khác nhau. Vincent thử đếm mấy bàn quanh chỗ anh ngồi đã có đến tám mầu: hồng nhạt, đỏ tươi, tím nhạt, tím than, vàng đậm, đà thẫm, trắng, xanh… Ngay lần đầu tiên hôm ấy Vincent đã làm quen được với cô bé hầu bàn Betty và ông cụ Herming - chủ quán cũng là chủ vườn hoa Tulip .
           Vincent gọi thêm trà, mời ông Herming cùng ngồi khi ông vừa từ vườn hoa đi lên. Anh tỏ ra thích thú và ngạc nhiên về điều hơi lạ ở quán Tulip – Ông Herming giải thích: “Có gì khó hiểu đâu, Cậu? Quán Tulip chợt phát hiện ra những người ghé uống café ở đây thường chỉ đi hai người. Họ là một cặp tình nhân, hai người bạn thân, hay vợ chồng. Vậy nên chúng tôi dẹp bớt ghế đi cho thoáng rộng. Còn các mầu hoa ấy à? Cậu chọn ngồi bàn nào có màu hoa cậu thích: Chẳng hạn Tulip màu vàng bày tỏ tình yêu nhưng không hy vong, màu trắng tỏ lòng yêu quý, màu đỏ tỏ tình yêu chưa được đáp lại, màu xanh là lòng chân thành…”
           Rít một hơi thuốc dài, Vincent thầm nghĩ - có lẽ nên mời Nice đến Tulip – cùng ngồi ở chiếc bàn ở góc tường dưới gốc cây Sala có chiếc lọ cắm  hoa Tulip màu trắng kia. Anh nhìn ông Herming như lúc nhìn vào một bức tranh – anh cười: “Bác đúng là một nghệ sĩ chân chính!”
- Cuộc đời dạy dần cho tôi những gì cần phải làm thôi! – Ông Herming gật gù.
- Nhưng phải có một tâm hồn thế nào mới có thể đón nhận những điều mà “cuộc đời dạy” chứ, bác?
- Chỉ chịu khó lắng nghe một chút thôi, là tốt mà! – Ông Herming thoáng nở nụ cười.





           Chuyến xe buýt của Vincent đến trước, anh xuống trạm, rảo bước trên con đường dẫn vào quán Tulip như một người thảnh thơi đi dạo. Anh vẫn thường nghĩ, chỉ có những giờ phút được ngồi bên Nice với tách café vào ngày chủ nhật mới chính là thời khắc mầu nhiệm dành riêng cho đời anh. Vincent bận rộn dường như suốt ngày đêm với những bức tranh, những giờ dạy, những bài báo, và bản thảo cần hoàn thành càng sớm càng tốt. Thời gian còn lại của đời sống anh không còn dài, nhưng chẳng ai biết đến sự chuẩn bị thầm lặng này của Vincent, ngay cả Nice.
                 Đây là lần đầu Nice theo chuyến xe buýt đến quán Tulip như đã hẹn nên Vincent có ý muốn ngồi nán lại ở dãy ghế khách chờ để đón Nice, nhưng lại nghĩ cứ để Nice tự tìm ra quán khi nhìn thấy vườn hoa Tulip bên kia mấy đám ruộng lúa mì mà cảm thấy phấn khích.
              Vincent đến ngồi ở chiếc bàn có lọ hoa Tulip màu trắng – lấy chiếc điện thoại từ túi áo khoác, nhắn tin: “Anh đang ngồi ở đây, em hãy tìm ra anh nhé?” Hơn một tuần qua Vincent chưa gặp lại Nice, anh nóng lòng muốn nhìn đôi mắt nàng có thâm quầng thêm vì chứng mất ngủ? Mỗi lần gặp, anh đều nhận ra trên nét mặt Nice sự đồi thay của niềm lặng lẽ và hy vọng. Nàng đã tìm đến bên anh như một bến bờ của định mênh. Rất nhiều lúc, ngồi lặng yên một mình, Vincent cũng không thể hiểu hết được tình yêu quá lớn mà Nice đã dành cho anh. Nice vừa tốt nghiệp trường mỹ thuật nổi tiếng Louver, xinh đẹp, gia đình bề thế. Sau bao lần Vincent đã dè dặt và chân thành từ chối tình yêu mà nàng đã bày tỏ không giấu diếm – Nice  lại càng hốt hoảng và bám chặt vào anh như một chiếc phao giữa biển. Vincent rất đỗi ngạc nhiên khi Nice đang có nhiều người có quyền chức giàu sang ở Quicher săn lùng, theo đuổi, kể cả người hiệu trưởng trường cao đẳng sư phạm nơi Nice đang dạy mỹ thuât luôn ưu ái với nàng; nhưng Nice đã lạnh nhạt khước từ tất cả, dù chỉ một lần gặp để uống café…
              Mấy tháng sau, Nice đã tự tìm đến nhà trọ của Vincent sau vài lần gặp nhau ở quán Starfarm, quán Rose, mà không hẹn trước. Nàng ùa vào phòng khi Vincent đang ngồi ở bàn viết bên chiếc Laptop để hoàn tất bài báo cuối tuần cho The Weekendnews.  Nice ôm chầm lấy anh. Không nói. Mà khóc.
- Em bình tĩnh đi! Vincent nói – có chuyện gì vậy?
- Anh ơi, nếu em nói - anh có còn yêu thương em nữa không?
- Sao em hỏi kỳ lạ vậy? Vincent gắng cười - anh không nói lần thứ hai…
- Vậy anh vẫn mãi yêu thương em chứ?
- Tất nhiên vậy!
- Anh có chìu em được không?
- Dĩ nhiên là được!
- Anh có xem thường em không?
- Anh luôn trân quý em – Vincent xoay người lại – đóng nắp chiếc Latop – Em hãy nói đi!
-         Em muốn có con với anh, càng sớm, càng tốt!
       Vincent cảm thấy như đang bị say sóng, đang ngồi lênh đênh trên chiếc thuyền nhỏ giữa cơn bão. Anh đang tự trấn an và im lặng tìm câu trả lời thích hợp cho Nice thì nàng đã ôm ghì lấy anh – giọng sũng ướt: “Bệnh viện ung bứớu Quicher vừa đưa giấy xét nghiệm cho em sáng nay…”
- Thế nào? Vincent cúi hôn lên gương mặt gầy xanh đẫm ướt nước mắt.
- Em bị… ung thư túi mật giai đoạn 2 rồi!
       Im lặng.
- Em muốn anh cho em một đứa con trước khi em chết!
- Đừng nên thất vọng, em yêu!
- Em không thất vọng! Em đang hy vọng đây mà! Em muốn có con với anh… Anh hãy cho em niềm hy vọng!
       Vincent bồng Nice lên, đến chiếc giường nệm bên cạnh tủ sách, đặt Nice nằm xuống. Anh ngắm nhìn nàng thật lâu như để ghi nhận từng chi tiết đổi thay trên thân thể nàng. Nice tự mở cúc áo, giơ hai tay lên chờ. Vincent ngồi xuống. Anh cúi đầu lên bờ ngực thon tròn trắng muốt của Nice đang mở rộng. Nàng ôm siết lấy đầu anh trong hơi thở gấp gáp, phập phồng. Vincent lắng nghe rõ hơi thở nồng nàn đứt quãng trong lồng ngực Nice, mà nhớ đến Marline. Đã gần ba năm trôi qua nhưng hình bóng Marline vẫn là nỗi ám ảnh mỗi khi anh gần Nice – nhất là hôm ấy. Anh đã từ chối kết hôn với Marline để khuyên nàng chấp nhận cuộc hôn nhân với bác sĩ Henger dầu Marline là người yêu đầu đời của anh. Khi nghe anh lạnh lùng nói lời từ biệt, có lẽ Marline cũng đã kịp nhận ra – nàng chỉ ôm chầm lấy anh mà khóc!  Với Nice - nàng đang trong vòng tay anh, đợi chờ phút giây hy vọng truyền vào cơ thể đang suy sụp của mình một mầm sống mới, Vincent không thể làm khác…
        
     Vừa bước vào cổng quán Tulip xa lạ mà Nice đã nhận ra chỗ ngồi của anh ngay. Nàng cười: “Anh trốn kỹ quá!” – đôi môi chúm lại –  “Nhưng dù có lên trời anh cũng không trốn được em đâu?”.
- Anh tìm em mà! Vincent đứng dậy đỡ Nice ngồi vào ghế - chỉ ngại em trốn anh!
          Cô bé Betty mang ra đặt lên bàn hai tách café fin nóng và một bình trà Blanch. Vincent đưa mắt nhìn một lượt khoảng sân thấy các bàn đã có khách ngồi. Ngay trên căn nhà gỗ cao các bàn cũng không còn trống. Từng cặp. Yên lặng. Thì thầm…




            Cả Vincent cũng như Nice đều đồng ý chọn Tulip làm nơi gặp nhau cuối tuần. Nhiều tuần qua, Nice không muốn về, nàng đã đề nghị nhở Betty mua giúp thức ăn trưa. Họ ngồi bên nhau, hôn nhau, và ngắm nhìn nhau không biết mỏi cho đến chuyến xe buýt cuối ngày.
           Nice lặng lẽ nhìn Vincent đăm đăm: “Ngồi bên anh, nhìn anh, nhưng sao em vẫn còn cảm thấy rất nhớ?”
          Vincent cười: “Còn anh, ngồi bên em, nhìn em – anh càng thương yêu em vô cùng!” .
           Cả hai cùng cười rộ lên.
           Ông Herming đi ngang qua chỗ hai người, nghe tiếng cười - chợt dừng lại – ngắm nhìn họ giây lâu, giọng thân tình: “Trưa nay mời hai cháu ăn trưa cùng nhà bác nhé?” Không đợi Vincent đáp, ông tiếp: “Nhà bác chỉ có hai vợ chồng già, và cháu Betty thôi! Có hai cháu cùng ngồi thì vui lắm!”
           Nice lên tiếng :
- Cháu cám ơn bác – nàng liếc nhìn Vincent – Anh cám ơn bác đi!
- Cám ơn bác Herming!
           Ông Herming vui vẻ bước lại bên cạnh Vincent: “Cháu thấy cánh Tulip này còn tươi không?”
- Hình như bác mới thay hoa?
- Không đâu! - Ông nheo mắt – một tuần mới thay hoa một lần vào sáng thứ hai. Cánh hoa ấy đã được cắm vào lọ đúng một tuần rồi đó!
- Đã một tuàn rồi sao? – Nice kêu lên.
- Bác dạy cháu cách giữ hoa lâu nhé – Vincent tiếp – có lẽ cháu cũng sẽ cắm Tulip vào lọ hoa ở nhà mỗi ngày. Cháu đã yêu hoa Tulip mất rồi!
- Đơn giản thôi mà! Ông Herming cầm lọ hoa lên – cùng với chút nước bác cho vài viên đá lạnh vào. Bỏ thêm hai muỗng café đường. Nước đá tan chảy ra sẽ nuôi hoa suốt tuần. Nếu cháu siêng thì nên hằng ngày thay nước, bỏ tiếp vài viên đá nữa… Betty làm công việc ấy vào mỗi sáng giúp bác khi chưa có khách…
         Nói dứt câu, ông lầm lũi bước vội ra phía sau nhà. Dường như ông  cũng vừa nhận ra mình đã có lỗi với đôi bạn Vincent-Nice… .
         Nice nắm lấy bàn tay Vincent đặt lên bụng mình:
- Em đã chờ đợi lâu rồi anh à!
- Em nên hy vọng - Vincent buông thõng, cảm thấy lòng nhói đau – Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi mà!
- Anh có mong được nhìn thấy măt Kidd hay Jolly không?
- Dĩ nhiên là có – đó là phần máu thịt của anh mà!
         Nói xong, Vincent cảm thấy mình hơi tàn nhẫn. Những lần Nice đến phòng anh, ở lại với anh suốt ngày, nhưng bằng mọi cách Vincent không để cho Nice có thai mà chẳng lần nào nàng hay biết! Nice đã đắm chìm trong nỗi hạnh phúc và khoái lạc đến mê thiếp suốt buổi chiều cho đến khi Vincent lay gọi nàng dậy để kịp đưa nàng trở về Quicher trên chuyến xe buýt cuối cùng.
- Anh thích Kidd hay Jolly? Nice đưa bàn tay Vincent lên hôn.
- Còn em?
- Kidd hay Jolly cũng đều là dòng máu của chúng ta thôi mà!
         Nice ôm chặt cánh tay Vincent như đang ôm giữ một đứa con trong  mơ ước bấy lâu của mình…




         Hơn ba tuần Betty không thấy Vincent đến cùng ngồi uống café với Nice như bao tháng qua, nhưng vẫn lặng im bước đi. Từng bước đi phân vân có chút gì như vừa nhớ, vừa buồn. Lời dạy của ông Herming khi Betty vừa bước vào quán Tulip là “cháu tuyệt đối không được dòm ngó,  chỏ mũi vào đời sống riêng của ai – nhất là với quý khách nhé” khiến cô bé luôn ngại ngùng khi đứng trước Nice.
         Nice vào quán, đến ngay chiếc bàn cũ, vẫn hai chiếc ghế mây, lọ hoa Tulip màu trắng.  Betty đặt nhẹ nhàng hai tách café và bình trà Blanch như mọi lần trước theo lời dặn của Nice lên mặt bàn; thoàng nhìn Nice một chút, rồi vội quay đi. Nice bưng tách café nhắp một ngụm, rồi đặt xuống mặt bàn, nhìn sững sờ lên hai tách café trước mặt như đã từng nhìn vào Vincent. Nàng yên lặng, thẫn thờ, như đang chờ Vincent từ ngõ bước vào mỗi lúc đến hơi muộn vì trễ chuyến xe buýt. Nice liếc nhìn các dãy bàn trong khu vườn, dưới bóng cây, hay trên căn nhà gỗ cao phía bên trái càng nhận ra sự thiếu vắng Vincent trong cuộc đời mình. Sự cô độc và tẻ lạnh đang ngùn ngụt bao trùm đời nàng mà không có lối thoát. Tuần đầu, Nice không giữ được những dòng nước mắt vội vàng tuôn xuống, khiến nàng hốt hoảng. Bây giờ thì nước mắt không còn rơi xuống nữa, có lẽ nó đã cạn dần theo từng đêm nàng đã thức trắng?
          Nỗi đau ngày càng lớn, nhưng cũng càng lặng yên trong tim nàng. Nó dường như đang khô cứng, đóng băng, khiến Nice ngày càng cảm thấy suy yếu vật vờ. Đứa con mà Nice đã mơ ước đặt tên là Kidd (nếu là con trai) và Jolly (nếu là con gái) đang hy vọng chờ đón vẫn không thấy đến? Nàng đã lắng nghe đón đợi từng bước chân, nhưng tuyệt nhiên không nhận ra được tín hiệu gì. Hình bóng Vincent đôi lúc hòa lẫn cùng bóng hình của Kidd và Jolly thường đêm vẫn chập chờn trong những giấc ngủ mê càng làm Nice thêm hoàng sợ…
           Nice bỗng giật mình khi ông Herming từ phía sau đặt bàn tay lên vai nàng: “Bác có nghe Betty nói lại là chú Vincent mấy tuần qua không thấy đến. Đã bao lần thấy cháu ngồi một mình, bác định ngồi với cháu một lát để hỏi thăm tin tức về cậu Vincent nhưng…”
         Nice  nghiêng người, đưa hai bàn tay gầy guộc trắng xanh lên ôm lấy bàn tay ông Herming – bật khóc: “Cháu cám ơn bác, bác Herming ơi! Anh Vincent đã mãi mãi đi xa rồi! “

Quê nhà, những ngày đầu tháng 3/2011
Mang Viên Long


No comments:

Post a Comment