Monday, September 9, 2013

CUỘC ĐỜI ĐÂU AI ĐƠN ĐỘC NHỮNG BÀN CHÂN – Thơ Trương Công Tưởng



Liệu mình có nhận ra nhau không
Giữa cuộc sống đầy bộn bề nghiệt ngã
Khi giấc ngủ mỗi đêm vẫn mơ thấy một nụ cười hiền trong biển người xa lạ
Liệu mình có nhận ra nhau không?

Mình từng bảo
Hãy tìm nhau ở giữa cánh đồng
Một khoảng trời mênh mông lộng gió
Tìm cho mình chút bình yên nho nhỏ
Lấp tim nhau qua năm tháng hao gầy
Anh sẽ kể em nghe về chuyện của mây
chuyện đêm, chuyện ngày, chuyện nụ cười nước mắt, chuyện của ngày xưa xa lắc
Em sẽ lại hỏi vì sao sống trên đời cứ phải yêu nhau

Ai cũng sẽ bước qua những vực thẳm tình đầu
những dằn vặt, đớn đau, u sầu...
rồi lại đứng lên và nhìn về phía trước
Sẽ nhìn thấy đoạn đường mà mình tiếp bước
Sẽ vững tin hơn khi nghĩ đến ngày mai

Cuộc sống đâu chỉ có đúng và sai
Trái tim là chiếc la bàn dẫn ta về muôn lối
Rồi mình sẽ lại gặp một ánh mắt làm tim mình bối rối
Cuộc đời đâu ai đơn độc những bàn chân...


Trương Công Tưởng

No comments:

Post a Comment