Ta có thể
một tên thủy thủ
đã hết thời vượt sóng trùng khơi
ôm mảnh vỡ trăng tàn sót lại
tự dạt vào phế tích rong rêu
Ta có thể
mây ngàn gió núi
đã hết thời cuốn lấp bụi trần gian
đêm nằm chơi vơi bờ hư thực
tự vuốt mặt mình
một khoảng trống không
Ta có thể
là một tên ca sĩ
mang nốt nhạc câm gõ xuống phím vô cầm
khi buồn chán đập tay mình lên đá
ngón chỉ trời cao
cũng rướm lệ âm thầm…
Ngàn Thương (Huế)
No comments:
Post a Comment